Đấu La Đại Lục 2
Chương 642 : Hoàng Cung Bảo Lũy (3)
Ngày đăng: 23:28 06/08/20
Về phần các cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La của đế quốc Nhật Nguyệt, khi đối mặt với các Phong Hào Đấu La bên phía học viện Sử Lai Khắc thì tự nhiên cũng không có chút ưu thế nào cả.
Từ Thiên Nhiên một mực đang chú ý đến thế cục trên không trung, mắt thấy phe mình vậy mà trở nên càng ngày càng bất lợi, sắc mặt cũng không khỏi đến trở nên tái nhợt.
- Truyền lệnh đường chủ, chuẩn bị.
- Dạ
Thư phòng bị hủy, cận vệ bên cạnh hắn cũng chết bảy tám phần, nhưng nơi đây dù sao cũng là hoàng cung Minh Đô, Từ Thiên Nhiên tuyệt đối không thiếu người dùng.
Không lâu sau đó, bên phía tam đại thế lực và Trương Nhạc Huyên đột nhiên nghe được một chút thanh âm kỳ quái.
Cạch cạch cạch cạch, chi chi, chi chi. . .
Những âm thanh này cũng không phải từ một phương hướng truyền đến, mà là từ bốn phương tám hướng vang lên.
Cái này. . .
Trong lòng Trương Nhạc Huyên căng thẳng. Thân thể đang tắm trong ánh trăng của nàng toàn lực bùng nổ, bức lui Hắc Phượng Hoàng. Còn thân thể của Hắc Phượng Hoàng lại tạo nên mảng lớn sóng lửa đánh về phía nàng. Hoàn toàn là một bộ dáng thấy chết không sờn.
Trương Nhạc Huyên và các cường giả của tam đại thế lực rất nhanh liền cảm thấy không ổn. Bởi vì bọn hắn hoảng sợ phát hiện, toàn bộ hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt tựa hồ cũng đang phát sinh biến hóa.
Từng cái Hồn Đạo Hộ Tráo bảo vệ gian phòng xung quanh vậy mà di chuyển. Không sai, chính là di chuyển.
Từng gian phòng ốc vỡ ra, từng họng pháo to lớn vô cùng bắt đầu chui ra từ bên trong. Từng tia sáng phản chiếu ánh kim loại tràn đầy khí tức hủy diệt bên dưới Hồn Đạo Hộ Tráo.
Nếu như Hoắc Vũ Hạo ở chỗ này, đồng thời có thời gian cẩn thận suy nghĩ. Hắn nhất định sẽ đoán được cái thương khố do mình phát hiện cũng không phải là một cái duy nhất. Bởi vì ở trong đó gần như không có đạn pháo cấp bảy trở lên của Định Trang Hồn Đạo Khí.
Mà cái thương khố càng thêm quý giá, hoặc là nói là cái thương khố kinh khủng này lại nằm trong hoàng cung Minh Đô! Ở trong đó tất cả đều là các loại hồn đạo khí cấp bảy trở lên.
Trương Nhạc Huyên nhìn thấy từng họng cự pháo chậm rãi xuất hiện, cảm thụ được chung quanh bắt đầu bốc lên một lượng hồn lực kinh khủng, khiến nàng lập tức biến sắc, không chút do dự hét lớn:
- Mau rút lui. Từ mặt đất rút lui.
Lúc này, bọn hắn đang cùng địch nhân trước mặt đánh nhau sống chết dưới mặt đất ngược lại là an toàn nhất. Bởi vì những Hồn Đạo Pháo kinh khủng kia đều nhắm vào bầu trời. Dù sao, nếu công kích trên mặt đất thì sẽ tạo thành phá hoại đối với hoàng cung, thậm chí là cả Minh Đô. Nhưng nếu như là nhằm vào bầu trời thì sẽ không có cái vấn đề này.
Vẫn là các cường giả trên bầu trời cảm thụ sâu sắc hơn.
Đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, nếu như bản thân gặp nguy hiểm thì bọn hắn sẽ có cảm ứng. Mà lúc này, trong lòng bọn hắn đang cảnh báo trước mình gặp uy hiếp trí mạng.
Loại cảm giác này thật sự quá kinh khủng.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, cho dù là cường giả nằm ở đẳng cấp khác như Huyền Lão hay Độc Bất Tử đẳng cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Hoàng cung Minh Đô ở dưới dường như biến thành một mảnh rừng kim loại.
Từng họng pháo vô cùng thô to nhô ra từ trong các kiến trúc, bên trong họng pháo đã bắt đầu có ánh sáng mãnh liệt lấp lóe. Rõ ràng là đang tụ lực.
Xem như họng pháo nhỏ nhất trong bọn chúng, thì đường kính cũng muốn vượt qua một xích. Huyền Lão nhìn thấy cự pháo lớn nhất trong đó có họng pháo với đường kính hơn hai mét.
Cho dù lão không hiểu rõ về hồn đạo khí, nhưng lão cũng có thể nhận ra những họng pháo này ít nhất cũng là hồn đạo khí cấp tám trở lên! Hơn nữa có khả năng cao trong đó còn có Định Trang Hồn Đạo Khí.
Tiểu tử Vũ Hạo nói đúng! Công kích hoàng cung vốn là một lựa chọn sai lầm. Với tư cách đệ nhất đế quốc hiện nay, đế quốc dùng hồn đạo khí nổi danh, hơn nữa còn ở trọng địa của đế quốc thì làm sao lại không có phòng bị gì cả?
Trong mắt Độc Bất Tử lóe lên một tia sắc bén. Lập tức muốn hướng về phía dưới công kích.
Nhưng thân thể cực kỳ to lớn của Long Tiêu Dao đột nhiên xuất hiện biến hóa kịch liệt. Vốn Hắc Long đang trong trạng thái thực thể đột nhiên trở nên hư ảo. Nhưng thể tích của thân ảnh hư ảo này bỗng dưng tăng lớn.
Trong chớp mắt, Hắc Long do Long Tiêu Dao biến thành lập tức trở nên dài đến ngàn mét. Thân hình to lớn xoay quanh không trung, đem Độc Bất Tử, Huyền Lão và lượng lớn Phong Hào Đấu La bên đó toàn bộ ngăn cản. Không cho bọn hắn công kích xuống phía dưới.
Đến lúc này, Huyền chẳng lẽ còn không biết phải làm gì ư? Lão lập tức hét lớn một tiếng:
- Rút lui.
Cường giả bên phía học viện Sử Lai Khắc đã sớm nghe Huyền Lão kêu gọi, lập tức tung ra hư chiêu, tất cả đều thoát ly chiến đoàn, nhanh chóng triệt thoái về phía sau.
Bọn hắn vừa rút lui, coi như Độc Bất Tử còn muốn nói gì đó, cũng không thể không hạ lệnh rút lui. Chỉ bất quá, Độc lão quái không cam tâm tình nguyện rút lui về sau, vừa lui vừa nhịn không được mà văng tục.
Một đám Phong Hào Đấu La vẽ trên không trung từng đạo ánh sáng, cực kỳ nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Vị giáo chủ thần bí của Thánh Linh Giáo giơ tay lên, ra hiệu bọn thuộc hạ không cần đuổi. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua họng pháo rậm rạp chằng chịt ở phía dưới, cũng không nhịn được mà tê cả da đầu. Nội tình của đế quốc Nhật Nguyệt không phải là một cái tông môn như hắn có khả năng sánh ngang!
Từ Thiên Nhiên lẳng lặng đứng đó, mắt thấy chiếc cục hoàn toàn dựa theo kế hoạch của bản thân tiến hành, trên mặt không khỏi toát ra một nụ cười do bày mưu tính kế thành công.
Lúc này Quất Tử mới chú ý tới, Từ Thiên Nhiên sở dĩ có thể đứng lên dĩ nhiên không phải do chân của hắn tốt. Mà là dưới người có gắn một đôi chân giả. Nhưng đôi chân của hắn được chế tác cực kỳ tinh xảo, che giấu dưới quần đúng là nhìn không ra.
Hồn đạo khí cấp chín! Thái Tử Điện Hạ lại có thể sử dụng hồn đạo khí cấp chín? Quất Tử cảm thấy thật chấn kinh.
Nàng tự nhận đã hiểu rõ Từ Thiên Nhiên, thế nhưng lại không nhìn thấu thực lực chân chính của Từ Thiên Nhiên đạt tới trình độ nào. Có thể sử dụng hồn đạo khí cấp chín có ý nghĩa gì? Coi như hồn đạo khí cấp chín này có đặc tính giảm xuống yêu cầu sử dụng, nhưng lực phòng ngự thể hiện ra vậy mà là cấp chín đỉnh phong. Cái này mang ý nghĩa, Từ Thiên Nhiên ít nhất cũng có tu vi hồn đạo sư cấp tám đỉnh phong, cấp bậc Hồn Đấu La.
Vậy mà Thái Tử Điện Hạ chỉ mới ngoài ba mươi tuổi. Thiên phú như thế này, xem như ở học viện Sử Lai Khắc chỉ sợ cũng là phượng mao lân giác.
Từ Thiên Nhiên buông eo nàng ra, hơi than thở nói:
- Ngươi rất tốt, rất tốt. Ngươi vẫn giống như năm đó.
Quất Tử ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng vậy mà thấy được một tia cảm động trong mắt vị Thái Tử Điện Hạ này. Trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, thật xin lỗi điện hạ, xem như ta chưa từng nhận biết qua Hoắc Vũ Hạo, thì ta cũng không có khả năng thật sự thích ngươi. Ta đối với ngươi chỉ có ân nghĩa chủ tớ.
Từ Thiên Nhiên tự nhiên không biết Quất Tử đang suy nghĩ gì, nhìn thấy da thịt vô cùng mịn màng kiều nộn của nàng, đáy mắt hiện lên một tia tiếc hận, thật đáng tiếc. Mình không thể. . . , bằng không mà nói thì Quất Tử đúng là bạn đời tốt.
- Theo kế hoạch hành động, xua đuổi bọn hắn theo hướng Tây. Tất cả hồn đạo sư ba phương hướng Đông, Nam, Bắc, tăng giới nghiêm lên cấp bậc cao nhất. Không thể để cho bọn hắn đào tẩu từ ba hướng này."
- Rõ!
Quất Tử vội vàng cung kính đáp, nhanh chóng xoay người đi.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng ở phía chân trời sáng lên. Ánh sáng này nhìn qua hết sức kỳ lạ, sau khi hiện ra, vậy mà biến thành một con quái vật có bộ dáng màu xanh biếc. Hiện trên không trung thật lâu không tiêu tan.
Mà học viện Sử Lai Khắc tốc đang dùng độ cao nhất rời đi, lập tức thấy đạo ánh sáng này. Trong mắt Huyền Lão vui vẻ, nắm tay phải đập lên trên lòng bàn tay trái. Khẽ quát một tiếng "Tốt."
Đồng thời, ngay sau đó, lại là một đạo hồng quang lên không, đồ án cùng vừa rồi giống như đúc.
Huyền Lão biến sắc, trầm giọng nói:
- Đi. Tất cả mọi người lập tức đến thành Tây.
Độc Bất Tử đang phi hành trên không trung cách Huyền Lão không xa. Đột nhiên nhìn thấy mọi người bên phía học viện Sử Lai Khắc thay đổi phương hướng, hướng phía phía Tây bay đi, nhịn không được quát to một tiếng:
- Huyền Tử, ngươi tính làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng phía Tây không ai bố trí canh gác sao?"
Huyền Lão hơi sững sờ, xem ra Bản Thể Tông cũng không phải là không có tính toán. Bất quá, bọn hắn có kế hoạch của riêng mình. Phía Tây dĩ nhiên có thể sẽ xuất hiện cổ quái, nhưng bố trí của ba phương hướng khác lại càng không để bọn hắn ngạnh xông. Hắn nhất định phải lo lắng cho an nguy của chiến đội học viện Sử Lai Khắc và chiến đội Đường Môn. Ngày mai hai chi chiến đội này còn phải tiến hành trận chung kết, sau đó mới có thể rời đi, nên không thể thừa dịp bóng đêm mà phá vây. Nếu không thì cùng Bản Thể Tông cùng một chỗ phá vây cũng là lựa chọn tốt.
- Lão Độc Vật, chúng ta có tính toán của bản thân. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại. Bật mí cho ngươi một chút, lập tức ra khỏi thành, không nên dừng lại.
Huyền lão bỏ lại câu nói này, mang theo mọi người lần nữa gia tốc. Trước tiên hội hợp với mấy người Trương Nhạc Huyên, lúc này mới hướng phía phía Tây mà đi.
Độc Bất Tử hơi sững sờ, nhưng ở thời điểm hắn này lại làm ra lựa chọn hết sức sáng suốt là tin tưởng Huyền Lão. Cũng vung tay lên, mang theo người phe mình và các cường giả của đế quốc Tinh La nhanh chóng hướng về một phương hướng khác mà đi.
Lần này, bọn hắn an bài càng thêm chu đáo chặt chẽ cuộc tập kích vào hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt. Các cường giả của Bản Thể Tông và đế quốc Tinh La rất nhanh xông vào giữa ngã tư đường, dựa theo lộ tuyến định trước mà hội hợp với hai vị công chúa Hứa Cửu Cửu và Duy Na.
- Ông nội nuôi, thành công chưa?
Duy Na công chúa vội vàng hỏi.
Độc Bất Tử có chút bất đắc dĩ nói:
- Không thành. Hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt phòng ngự quá mức sâm nghiêm, lão già Long Tiêu Dao không biết xấu hổ quả nhiên ở đây. Đi nhanh thôi, vừa rồi ta nhìn thấy học viện Sử Lai Khắc phát ra tín hiệu gì đó trên không trung. Huyền Tử còn nhắc nhở chúng ta nhanh ra khỏi thành, hẳn là bọn hắn còn an bài thứ gì đó. Lập tức xuất phát, không nên dừng lại.
Hứa Cửu Cửu lên tiếng:
- Độc tiền bối, người của học viện Sử Lai Khắc không đi cùng chúng ta sao?
Độc Bất Tử hừ một tiếng, nói:
- Gia hỏa Huyền Tử coi trọng vinh dự vô cùng. Trận đấu của bọn hắn còn chưa kết thúc. Cứ thế mà đi thì không phải để người khác mượn cớ à? Học viện Sử Lai Khắc luôn luôn tự xưng là quang minh chính đại, bọn hắn lại không biết đây là thời điểm rời đi. Đi thôi, dù sao thứ đó của chúng ta cũng chứa không được quá nhiều người. Mà với năng lực của một số người bên phía Sử Lai Khắc, xem như có ăn chút thiệt thòi thì cũng không đến mức thiệt thòi quá lớn. Nói đến thì ta ngược lại có chút chờ mong câu nói vừa rồi của Huyền Tử sẽ mang lại cho ta bao nhiêu kinh hỉ. Lập tức mệnh lệnh cho người của các ngươi toàn bộ xuất phát.
- Được.
Tính cách của Hứa Cửu Cửu cũng không phải loại dây dưa dài dòng, lập tức không chút do dự hạ lệnh xuất phát.
Một bên khác, Huyền Lão mang theo mọi người của học viện Sử Lai Khắc rất nhanh ra khỏi thành.
Trương Nhạc Huyên đuổi tới bên cạnh Huyền Lão, lên tiếng:
- Huyền Lão, chúng ta có cần phải đi về trước không? Bề ngoài thì chúng ta còn chưa vạch mặt lẫn nhau, ngày mai còn có trận chung kết nữa.
Từ Thiên Nhiên một mực đang chú ý đến thế cục trên không trung, mắt thấy phe mình vậy mà trở nên càng ngày càng bất lợi, sắc mặt cũng không khỏi đến trở nên tái nhợt.
- Truyền lệnh đường chủ, chuẩn bị.
- Dạ
Thư phòng bị hủy, cận vệ bên cạnh hắn cũng chết bảy tám phần, nhưng nơi đây dù sao cũng là hoàng cung Minh Đô, Từ Thiên Nhiên tuyệt đối không thiếu người dùng.
Không lâu sau đó, bên phía tam đại thế lực và Trương Nhạc Huyên đột nhiên nghe được một chút thanh âm kỳ quái.
Cạch cạch cạch cạch, chi chi, chi chi. . .
Những âm thanh này cũng không phải từ một phương hướng truyền đến, mà là từ bốn phương tám hướng vang lên.
Cái này. . .
Trong lòng Trương Nhạc Huyên căng thẳng. Thân thể đang tắm trong ánh trăng của nàng toàn lực bùng nổ, bức lui Hắc Phượng Hoàng. Còn thân thể của Hắc Phượng Hoàng lại tạo nên mảng lớn sóng lửa đánh về phía nàng. Hoàn toàn là một bộ dáng thấy chết không sờn.
Trương Nhạc Huyên và các cường giả của tam đại thế lực rất nhanh liền cảm thấy không ổn. Bởi vì bọn hắn hoảng sợ phát hiện, toàn bộ hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt tựa hồ cũng đang phát sinh biến hóa.
Từng cái Hồn Đạo Hộ Tráo bảo vệ gian phòng xung quanh vậy mà di chuyển. Không sai, chính là di chuyển.
Từng gian phòng ốc vỡ ra, từng họng pháo to lớn vô cùng bắt đầu chui ra từ bên trong. Từng tia sáng phản chiếu ánh kim loại tràn đầy khí tức hủy diệt bên dưới Hồn Đạo Hộ Tráo.
Nếu như Hoắc Vũ Hạo ở chỗ này, đồng thời có thời gian cẩn thận suy nghĩ. Hắn nhất định sẽ đoán được cái thương khố do mình phát hiện cũng không phải là một cái duy nhất. Bởi vì ở trong đó gần như không có đạn pháo cấp bảy trở lên của Định Trang Hồn Đạo Khí.
Mà cái thương khố càng thêm quý giá, hoặc là nói là cái thương khố kinh khủng này lại nằm trong hoàng cung Minh Đô! Ở trong đó tất cả đều là các loại hồn đạo khí cấp bảy trở lên.
Trương Nhạc Huyên nhìn thấy từng họng cự pháo chậm rãi xuất hiện, cảm thụ được chung quanh bắt đầu bốc lên một lượng hồn lực kinh khủng, khiến nàng lập tức biến sắc, không chút do dự hét lớn:
- Mau rút lui. Từ mặt đất rút lui.
Lúc này, bọn hắn đang cùng địch nhân trước mặt đánh nhau sống chết dưới mặt đất ngược lại là an toàn nhất. Bởi vì những Hồn Đạo Pháo kinh khủng kia đều nhắm vào bầu trời. Dù sao, nếu công kích trên mặt đất thì sẽ tạo thành phá hoại đối với hoàng cung, thậm chí là cả Minh Đô. Nhưng nếu như là nhằm vào bầu trời thì sẽ không có cái vấn đề này.
Vẫn là các cường giả trên bầu trời cảm thụ sâu sắc hơn.
Đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, nếu như bản thân gặp nguy hiểm thì bọn hắn sẽ có cảm ứng. Mà lúc này, trong lòng bọn hắn đang cảnh báo trước mình gặp uy hiếp trí mạng.
Loại cảm giác này thật sự quá kinh khủng.
Lúc cúi đầu nhìn xuống, cho dù là cường giả nằm ở đẳng cấp khác như Huyền Lão hay Độc Bất Tử đẳng cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Hoàng cung Minh Đô ở dưới dường như biến thành một mảnh rừng kim loại.
Từng họng pháo vô cùng thô to nhô ra từ trong các kiến trúc, bên trong họng pháo đã bắt đầu có ánh sáng mãnh liệt lấp lóe. Rõ ràng là đang tụ lực.
Xem như họng pháo nhỏ nhất trong bọn chúng, thì đường kính cũng muốn vượt qua một xích. Huyền Lão nhìn thấy cự pháo lớn nhất trong đó có họng pháo với đường kính hơn hai mét.
Cho dù lão không hiểu rõ về hồn đạo khí, nhưng lão cũng có thể nhận ra những họng pháo này ít nhất cũng là hồn đạo khí cấp tám trở lên! Hơn nữa có khả năng cao trong đó còn có Định Trang Hồn Đạo Khí.
Tiểu tử Vũ Hạo nói đúng! Công kích hoàng cung vốn là một lựa chọn sai lầm. Với tư cách đệ nhất đế quốc hiện nay, đế quốc dùng hồn đạo khí nổi danh, hơn nữa còn ở trọng địa của đế quốc thì làm sao lại không có phòng bị gì cả?
Trong mắt Độc Bất Tử lóe lên một tia sắc bén. Lập tức muốn hướng về phía dưới công kích.
Nhưng thân thể cực kỳ to lớn của Long Tiêu Dao đột nhiên xuất hiện biến hóa kịch liệt. Vốn Hắc Long đang trong trạng thái thực thể đột nhiên trở nên hư ảo. Nhưng thể tích của thân ảnh hư ảo này bỗng dưng tăng lớn.
Trong chớp mắt, Hắc Long do Long Tiêu Dao biến thành lập tức trở nên dài đến ngàn mét. Thân hình to lớn xoay quanh không trung, đem Độc Bất Tử, Huyền Lão và lượng lớn Phong Hào Đấu La bên đó toàn bộ ngăn cản. Không cho bọn hắn công kích xuống phía dưới.
Đến lúc này, Huyền chẳng lẽ còn không biết phải làm gì ư? Lão lập tức hét lớn một tiếng:
- Rút lui.
Cường giả bên phía học viện Sử Lai Khắc đã sớm nghe Huyền Lão kêu gọi, lập tức tung ra hư chiêu, tất cả đều thoát ly chiến đoàn, nhanh chóng triệt thoái về phía sau.
Bọn hắn vừa rút lui, coi như Độc Bất Tử còn muốn nói gì đó, cũng không thể không hạ lệnh rút lui. Chỉ bất quá, Độc lão quái không cam tâm tình nguyện rút lui về sau, vừa lui vừa nhịn không được mà văng tục.
Một đám Phong Hào Đấu La vẽ trên không trung từng đạo ánh sáng, cực kỳ nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Vị giáo chủ thần bí của Thánh Linh Giáo giơ tay lên, ra hiệu bọn thuộc hạ không cần đuổi. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua họng pháo rậm rạp chằng chịt ở phía dưới, cũng không nhịn được mà tê cả da đầu. Nội tình của đế quốc Nhật Nguyệt không phải là một cái tông môn như hắn có khả năng sánh ngang!
Từ Thiên Nhiên lẳng lặng đứng đó, mắt thấy chiếc cục hoàn toàn dựa theo kế hoạch của bản thân tiến hành, trên mặt không khỏi toát ra một nụ cười do bày mưu tính kế thành công.
Lúc này Quất Tử mới chú ý tới, Từ Thiên Nhiên sở dĩ có thể đứng lên dĩ nhiên không phải do chân của hắn tốt. Mà là dưới người có gắn một đôi chân giả. Nhưng đôi chân của hắn được chế tác cực kỳ tinh xảo, che giấu dưới quần đúng là nhìn không ra.
Hồn đạo khí cấp chín! Thái Tử Điện Hạ lại có thể sử dụng hồn đạo khí cấp chín? Quất Tử cảm thấy thật chấn kinh.
Nàng tự nhận đã hiểu rõ Từ Thiên Nhiên, thế nhưng lại không nhìn thấu thực lực chân chính của Từ Thiên Nhiên đạt tới trình độ nào. Có thể sử dụng hồn đạo khí cấp chín có ý nghĩa gì? Coi như hồn đạo khí cấp chín này có đặc tính giảm xuống yêu cầu sử dụng, nhưng lực phòng ngự thể hiện ra vậy mà là cấp chín đỉnh phong. Cái này mang ý nghĩa, Từ Thiên Nhiên ít nhất cũng có tu vi hồn đạo sư cấp tám đỉnh phong, cấp bậc Hồn Đấu La.
Vậy mà Thái Tử Điện Hạ chỉ mới ngoài ba mươi tuổi. Thiên phú như thế này, xem như ở học viện Sử Lai Khắc chỉ sợ cũng là phượng mao lân giác.
Từ Thiên Nhiên buông eo nàng ra, hơi than thở nói:
- Ngươi rất tốt, rất tốt. Ngươi vẫn giống như năm đó.
Quất Tử ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng vậy mà thấy được một tia cảm động trong mắt vị Thái Tử Điện Hạ này. Trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, thật xin lỗi điện hạ, xem như ta chưa từng nhận biết qua Hoắc Vũ Hạo, thì ta cũng không có khả năng thật sự thích ngươi. Ta đối với ngươi chỉ có ân nghĩa chủ tớ.
Từ Thiên Nhiên tự nhiên không biết Quất Tử đang suy nghĩ gì, nhìn thấy da thịt vô cùng mịn màng kiều nộn của nàng, đáy mắt hiện lên một tia tiếc hận, thật đáng tiếc. Mình không thể. . . , bằng không mà nói thì Quất Tử đúng là bạn đời tốt.
- Theo kế hoạch hành động, xua đuổi bọn hắn theo hướng Tây. Tất cả hồn đạo sư ba phương hướng Đông, Nam, Bắc, tăng giới nghiêm lên cấp bậc cao nhất. Không thể để cho bọn hắn đào tẩu từ ba hướng này."
- Rõ!
Quất Tử vội vàng cung kính đáp, nhanh chóng xoay người đi.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng ở phía chân trời sáng lên. Ánh sáng này nhìn qua hết sức kỳ lạ, sau khi hiện ra, vậy mà biến thành một con quái vật có bộ dáng màu xanh biếc. Hiện trên không trung thật lâu không tiêu tan.
Mà học viện Sử Lai Khắc tốc đang dùng độ cao nhất rời đi, lập tức thấy đạo ánh sáng này. Trong mắt Huyền Lão vui vẻ, nắm tay phải đập lên trên lòng bàn tay trái. Khẽ quát một tiếng "Tốt."
Đồng thời, ngay sau đó, lại là một đạo hồng quang lên không, đồ án cùng vừa rồi giống như đúc.
Huyền Lão biến sắc, trầm giọng nói:
- Đi. Tất cả mọi người lập tức đến thành Tây.
Độc Bất Tử đang phi hành trên không trung cách Huyền Lão không xa. Đột nhiên nhìn thấy mọi người bên phía học viện Sử Lai Khắc thay đổi phương hướng, hướng phía phía Tây bay đi, nhịn không được quát to một tiếng:
- Huyền Tử, ngươi tính làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng phía Tây không ai bố trí canh gác sao?"
Huyền Lão hơi sững sờ, xem ra Bản Thể Tông cũng không phải là không có tính toán. Bất quá, bọn hắn có kế hoạch của riêng mình. Phía Tây dĩ nhiên có thể sẽ xuất hiện cổ quái, nhưng bố trí của ba phương hướng khác lại càng không để bọn hắn ngạnh xông. Hắn nhất định phải lo lắng cho an nguy của chiến đội học viện Sử Lai Khắc và chiến đội Đường Môn. Ngày mai hai chi chiến đội này còn phải tiến hành trận chung kết, sau đó mới có thể rời đi, nên không thể thừa dịp bóng đêm mà phá vây. Nếu không thì cùng Bản Thể Tông cùng một chỗ phá vây cũng là lựa chọn tốt.
- Lão Độc Vật, chúng ta có tính toán của bản thân. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này chúng ta còn gặp lại. Bật mí cho ngươi một chút, lập tức ra khỏi thành, không nên dừng lại.
Huyền lão bỏ lại câu nói này, mang theo mọi người lần nữa gia tốc. Trước tiên hội hợp với mấy người Trương Nhạc Huyên, lúc này mới hướng phía phía Tây mà đi.
Độc Bất Tử hơi sững sờ, nhưng ở thời điểm hắn này lại làm ra lựa chọn hết sức sáng suốt là tin tưởng Huyền Lão. Cũng vung tay lên, mang theo người phe mình và các cường giả của đế quốc Tinh La nhanh chóng hướng về một phương hướng khác mà đi.
Lần này, bọn hắn an bài càng thêm chu đáo chặt chẽ cuộc tập kích vào hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt. Các cường giả của Bản Thể Tông và đế quốc Tinh La rất nhanh xông vào giữa ngã tư đường, dựa theo lộ tuyến định trước mà hội hợp với hai vị công chúa Hứa Cửu Cửu và Duy Na.
- Ông nội nuôi, thành công chưa?
Duy Na công chúa vội vàng hỏi.
Độc Bất Tử có chút bất đắc dĩ nói:
- Không thành. Hoàng cung của đế quốc Nhật Nguyệt phòng ngự quá mức sâm nghiêm, lão già Long Tiêu Dao không biết xấu hổ quả nhiên ở đây. Đi nhanh thôi, vừa rồi ta nhìn thấy học viện Sử Lai Khắc phát ra tín hiệu gì đó trên không trung. Huyền Tử còn nhắc nhở chúng ta nhanh ra khỏi thành, hẳn là bọn hắn còn an bài thứ gì đó. Lập tức xuất phát, không nên dừng lại.
Hứa Cửu Cửu lên tiếng:
- Độc tiền bối, người của học viện Sử Lai Khắc không đi cùng chúng ta sao?
Độc Bất Tử hừ một tiếng, nói:
- Gia hỏa Huyền Tử coi trọng vinh dự vô cùng. Trận đấu của bọn hắn còn chưa kết thúc. Cứ thế mà đi thì không phải để người khác mượn cớ à? Học viện Sử Lai Khắc luôn luôn tự xưng là quang minh chính đại, bọn hắn lại không biết đây là thời điểm rời đi. Đi thôi, dù sao thứ đó của chúng ta cũng chứa không được quá nhiều người. Mà với năng lực của một số người bên phía Sử Lai Khắc, xem như có ăn chút thiệt thòi thì cũng không đến mức thiệt thòi quá lớn. Nói đến thì ta ngược lại có chút chờ mong câu nói vừa rồi của Huyền Tử sẽ mang lại cho ta bao nhiêu kinh hỉ. Lập tức mệnh lệnh cho người của các ngươi toàn bộ xuất phát.
- Được.
Tính cách của Hứa Cửu Cửu cũng không phải loại dây dưa dài dòng, lập tức không chút do dự hạ lệnh xuất phát.
Một bên khác, Huyền Lão mang theo mọi người của học viện Sử Lai Khắc rất nhanh ra khỏi thành.
Trương Nhạc Huyên đuổi tới bên cạnh Huyền Lão, lên tiếng:
- Huyền Lão, chúng ta có cần phải đi về trước không? Bề ngoài thì chúng ta còn chưa vạch mặt lẫn nhau, ngày mai còn có trận chung kết nữa.