Đấu La Đại Lục

Chương 306 : Địa Ngục Sát Lục Trường

Ngày đăng: 00:27 20/04/20


Dịch giả: Duynguyen84



Biên tập: A Nèo



Trước khi Đường Tam đến đây, đã biết Huyết Tinh Mã Lệ là cái gì. Đó chính là máu người. Nói như vậy xem ra, người vừa rồi, hẳn là đã cống hiến không biết bao nhiêu máu tươi tất cả, mới có thể biến thành dạng như vậy, chỉ sợ hắn cũng không thể chi trì được bao lâu nữa.



"Cống hiến nhiều Huyết tinh như vậy, chẳng lẽ để mặc cho người ta giết sao?" Đường Tam cau mày nói.



Thiếu nữ che vải đen (Hắc sa thiếu nữ) nói: "Không, nơi ngài đang đứng là ngoại thành của Sát Lục Chi Đô, không phải là chính thức Sát Lục Chi Đô. Chỉ có trong nội thành mới là nơi không có quy tắc gì. Cống hiến Huyết Tinh Mã Lệ kéo dài hơi tàn, chỉ có thể hoạt động phía ngoại thành này, mà nơi ngoại thành, không cho phép tùy ý giết chóc. Chỉ có những dũng sĩ chân chính, sống sót trên Địa Ngục Sát Lục Trường, mới có tư cách chính thức sống bên trong nội thành, dĩ nhiên, ở trong đó có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn ngoài này rất nhiều, nhưng mà, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp phải tử vong khảo nghiệm."



"Nói như vậy, Sát Lục Chi Đô hoàn toàn là một thế giới biệt lập, vậy, lương thực dùng cho Sát Lục Chi Đô ở đâu mà ra? Ở địa phương như vậy, chỉ sợ là không có cách nào trồng trọt. mà cũng không có ai đứng ra trồng trọt." Đường Tam vừa nói, ánh mắt thủy chung rơi vào người của Hắc sa thiếu nữ. Tử Cực Ma Đồng của hắn cũng không tính là hồn kỹ, tự nhiên sẽ không bị hạn chế. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đơn giản chỉ là thử nghiệm một chút. Kỹ năng ngoại phụ hồn cốt của hắn cũng không bị ảnh hưởng bởi sự đặc thù của nơi này.



Sắc mặt Hắc sa thiếu nữ hơi đổi: "Xin lỗi, cái này ta cũng không biết. Không cách nào trả lời ngài được".



Đường Tam thản nhiên nói: "Như vậy Võ Hồn điện có biết đến sự tồn tại của nơi này hay không? Nếu như biết tới, bọn họ là những người luôn tự xưng là chính nghĩa, tại sao không đến tiêu diệt các người?"



Hắn hỏi những lời này có thể nói là không chút khách khí, nhưng trong đó bao hàm rất nhiều kiến thức. Sát Lục Chi Đô mặc dù là một thế giới ngầm, ngăn cách với bên ngoài, nhưng phụ thân hắn còn có thể biết đến. Ngay bản thân hắn, khi vừa đến quán rượu đã thấy có nhiều người như vậy, đã nói lên một điều là không phải ít người biết đến nơi này.



Hắc sa thiếu nữ cười lạnh một tiếng: "Biết đến thì làm sao chứ? Võ Hồn điện sẽ không có hành động gì với chúng tôi cả. Không cần phải nói, ở cái thế giới này bọn họ cũng chẳng có cái gì tốt cả. Hủy diệt Sát Lục Chi Đô, đối với bọn họ một điểm tốt tuyệt cũng không có. Tiên sinh số 9528 à, ngài đừng quên rằng, người nào đã tiến vào Sát Lục Chi Đô, cơ hồ là khó có khả năng quay trở ra. Mà những kẻ nào đã đến đây, đều là những kẻ đã phạm những tội ác tột cùng. Nơi này vừa hay lại không có bất cứ quan hệ gì với bên ngoài cả. Sát Lục Chi Đô giống như một nhà tù đặc thù, là nơi giúp Võ Hồn điện giam giữ những phạm nhân tội ác cùng cực. Ngài nói xem, tại sao Võ Hồn điện lại muốn đem nơi này hủy diệt cơ chứ? Chỉ sợ bọn họ còn ước gì có càng nhiều ác nhân đi vào nơi này càng tốt ấy chứ."



Đường Tam trên mặt toát ra một tia cười lạnh như băng, quả nhiên giống như mình phán đoán, Sát Lục Chi Đô này tồn tại, hiển nhiên là do Võ Hồn điện dung túng. Bất luận nói như thế nào, cho dù nơi này không thể sử dụng hồn kĩ, thực lực của nó cũng không thể nào so sánh với Võ Hồn điện, uy lực bao trùm khắp đại lục.



Đi được một lát, hai bên đường lượng người đi lại dần dần tăng lên. Cơ hồ mỗi người trên mặt đề lộ vẻ tái nhợt bệnh hoạn, đa phần đều là gầy trơ xương ra.



Không cần phải hỏi, những người này đều là những kẻ không dám tiến vào Địa Ngục Sát Lục Trường, dựa vào hằng tháng cống hiển hai chén Huyết Tinh Mã Lệ mà kéo dài hơi tàn ở nơi này.



Đường Tam, chính mình cũng từng uống qua một chén Huyết Tinh Mã Lệ, vẫn còn nhớ rõ, một chén kia có ít nhất là nửa cân máu. Mỗi tháng hai chén nghĩa là một cân máu tươi. (Ngân hàng Huyết học chắc >.<)



Một hai tháng có lẽ không có gì, nhưng mà nơi này hoàn toàn không có ánh mặt trời, duy trì liên tục như thế, thân thể nào có thể chịu nổi.



Đường Tam thầm nghĩ, có lẽ, Sát Lục Chi Đô tự thân là do Võ Hồn điện âm thầm chống lưng, nếu không, một tòa thành thị như vậy, lương thực từ đâu mà có? Các vật phẩm từ đâu mà có?



Tại Sát Lục Chi Đô ngoại thành, ngã tư đường hai bên có một vài căn nhà đá màu đen giản dị, cách nhau một quãng đường, là một mấy quán cơm địa phương. Có không ít người xếp hàng nơi đó chờ người ta phát cho lương thực. Nhìn bên ngoài, cảm giác chỉ hơn tên ăn mày một chút mà thôi. Cái gì mà thiên đường tội ác, cái gì mà nơi hưởng thụ lạc thú, căn bản là không thể tồn tại mà.



Đối với điều này, Hắc sa thiếu nữ giải thích cũng rất đơn giản, ác nhân cũng chia làm nhiều loại, chỉ có những cường đại ác nhân mới có thể bước vào nơi vui chơi lạc thú, về phần những tên phế vật vô dụng, vốn là không có quyền hưởng thụ những điều đó.



Sát Lục Chi Đô so với tưởng tượng của Đường Tam còn muốn lớn hơn một chút. Đi chừng hơn nửa canh giờ, Đường Tam với ngoại thành cũng có chút nhận thức rõ ràng. Hắc sa thiếu nữ đã mang hắn đến một bức tường thành.



So sánh với bức tường ngăn cách với bên ngoài của Sát Lục Chi Đô, bức tường thành cũng không tính là cao, chỗ cao nhất cũng chỉ khoảng chừng mười thước. Hiển nhiên là, phía sau bức tường này chính là nội thành Sát Lục Chi Đô.



Cửa thành mở rộng, cũng không có bất cứ thủ vệ nào. Hắc sa thiếu nữ lạnh nhạt hướng về Đường Tam giới thiệu: "Nội thành không cần thủ vệ, người bên ngoài chỉ cần có đủ gan, bất kỳ lúc nào tiến vào bên trong cũng được. Đương nhiên, vào tới bên trong rồi, bọn họ cũng phải chấp nhận những nguyên tắc tồn tại của thế giới bên trong. Ngài vừa tới Sát Lục Chi Đô, ta đề nghị, ngài tốt nhất vẫn là ở bên ngoại thành sinh sống trước một thời gian, chờ đến khi thích ứng với cuộc sống nơi này, hãy tiến vào trong cho dễ dàng. Sau khi tiến vào bên trong nội thành, ngài cũng không nên rời ra khỏi ta quá năm thước, nếu không, ngay cả ta cũng không có cách nào cam đoan sự an toàn cho ngài."



"Đi cùng với ngươi chính là an toàn sao?" Đường Tam có chút buồn cười nói.



Hắc sa thiếu nữ nhìn hắn một cái, từ đôi mắt không tính là xinh đẹp, bên ngoài tấm hắc sa lộ ra một tia quang mang kiêu ngạo, nghiêm giọng nói: "Ta là Sát Lục Chi Vương sứ giả, tại Sát Lục Chi Đô, không có kẻ nào dám mạo phạm đến uy nghiêm của Sát Lục Chi Vương cả. Ngài vừa tiến vào thế giới này, trong vòng mười hai canh giờ được tính là người mới, sẽ được hưởng sự bảo vệ đặc biệt, chỉ cần ở bên cạnh ra, chính là sự bảo vệ tính mạng tốt nhất đối với ngài. Qua mười hai canh giờ, chỉ có thể nói là sinh tử do trời định mà thôi."



Còn có quy tắc bảo vệ người mới đến, xem ra, Sát Lục Chi Đô này quả nhiên cũng có nguyên tắc riêng của mình.



Không chút do dự, Đường Tam cùng Hắc sa thiếu nữ nhanh chân bước vào nội thành.



Chỉ là chân vừa bước vào bên trong nội thành, Đường Tam lập tức cảm giác thấy khí tức bên trong và bên ngoại thành hoàn toàn bất đồng.



Nếu như nói phía ngoại thành là một thế giới lạnh lùng, tĩnh mịch, thì bên trong nội thành lại là một thế giới xa hoa, điên cuồng náo nhiệt. Tùy ý có thể thấy được đủ loại quang mang màu sắc rực rỡ. Bên trong nội thành, số lượng người đông đúc hơn bên ngoài rất nhiều, cùng với sự yên tĩnh của ngoại thành là hoàn toàn bất đồng.



Nội thành là một thế giới cực kỳ lung tung, hỗn độn, khắp nơi chen lẫn tiếng cười hưng phấn cuồng nhiệt, cũng có tiếng khóc than rên rỉ, còn có những âm thanh khiến cho người nghe cảm thấy rởn cả gai ốc.



Đưa mắt nhìn lại, trong một ngách nhỏ bên trái, có một gã vóc người cực kỳ cao lớn tay đang túm tóc một một nữ nhân vóc người đầy đặn, phía hạ thân không ngừng mạnh mẽ rung lắc. Ngay nơi chốn đông người mà tiến hành việc dâm dục. Chung quanh có một đám người vây quanh, nhưng lại là không ngừng cỗ vũ reo hò.


Lúc vào đây, Đường Tam đã cầm cái chén Huyết Tinh Mã Lệ đổ vào một cái thùng lớn.



"Phiền người thay ta báo danh giùm. Ta muốn tham gia thi đấu ở trận tiếp theo." Đường Tam hướng về phía Hắc sa thiếu nữ nói.



Lúc này, Hắc sa thiếu nữ đã không hề cho rằng gã thiếu niên tuổi trẻ trước mặt mình là một kẻ ngu ngốc nữa. Thực lực của Đường Tam, làm cho nàng không tự chủ được, trong nội tâm xuất hiện một tia sợ hãi. Không chút do dự gật đầu, nàng cầm thẻ bài khắc danh của Đường Tam bước đi.



Đối với Sát Lục Chi Đô, Đường Tam chỉ có duy nhất một cảm giác là căm ghét, cho nên hắn không muốn chi trì ở đây thêm một ngày nào nữa. Giành được trăm trận thắng, đạt được chức quán quân, tái khiêu chiến địa ngục lộ, là đủ để rời khỏi nơi này. Hắn đã quyết định, chiến đấu ngay từ hôm nay, bắt đầu ngay từ bây giờ. Từ phía xa, hắn cảm giác được có một ánh mắt chú ý đang nhìn về phía mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ đang nhìn mình chính thị là Hồ Liệt Na.



Hành trình giết chóc, ngay từ hôm nay đã bắt đầu. Trong cái thế giới âm u này, nơi thế giới tràn ngập máu tanh, hắn không chỉ muốn đạt được một tràng thắng lợi, mà vẫn phải còn sống sót đi ra ngoài.



Ba ngày sau khi tiến vào Sát Lục Chi Đô, Đường Tam mới chỉ giết chết có ba người, mà số trận đấu hắn tham gia, cũng chỉ mới có hai trận. Trong ba ngày này, Đường Tam mới hiểu được, ở địa phương này, chính thức đáng sợ không phải là địch nhân bên trong Địa Ngục Sát Lục Trường, mà là sau khi trận đấu kết thúc, ngay tại lúc chính mình đang suy yếu, phải đối mặt với không biết bao nhiêu kẻ không ngừng đánh lén.



Khó trách trong suốt một năm thời gian, Hồ Liệt Na cũng chỉ có tham gia thi đấu có 16 trận đấu. Từ đó về sau, Đường Tam học được thêm tính cẩn thận, tỉ mỉ và càng biết ẩn nhẫn hơn.



Một tháng đi qua, Đường Tam tại Địa Ngục Sát Lục Trường số lần chiến thắng đã tăng lên đến con số chín. Hiện tại số người có can đảm đánh lén hắn, đã càng ngày càng ít, nhưng cũng là càng ngày càng mạnh hơn. Số trận thắng càng tăng lên, hắn mới biết thêm một quy tắc nữa, đó là khi đăng ký tham gia một trận đấu, những đối thủ kia, phải có số lần tham gia trận đấu không được ít hơn số lần tham gia của mình quá năm trận. Trừ khi là tất cả những đối thủ đó, đều có số lần tham gia nhiều hơn mình.



Một năm sau.



Hơi thở lạnh như băng làm cho người khác hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Bên trong Địa Ngục Sát Lục Trường, có tổng cộng mười người chậm rãi đi ra. Đường Tam trong số mười người đó đứng ở vị trí thứ ba, nhưng mặt khác, hắn lại chính là tiêu điểm chú ý của chín người còn lại.



Sáu mươi bảy lần tham gia thi đấu, cũng tự nhiên là sau mươi bảy trận thắng, đây là thành tích hiện tại của Đường Tam. Tại cả Địa Ngục Sát Lục Trường, thành tích có thể so sánh với hắn, cũng chỉ có hai người. Trong đó một người, đạt được bảy mươi hai trận thắng, chính là Hồ Liệt Na.



Những người đến nơi này tham gia thi đấu, ngoại trừ muốn sống ngoài vòng pháp luật, dưới sự bảo hộ của Sát Lục Chi Đô, thì điều mong muốn nhất chính là đạt được trăm trận thắng. Có được danh hiệu quán quân trăm trận thắng, có thể vĩnh viễn trở thành cư dân của Sát Lục Chi Đô. Ngoại trừ không thể rời ra khỏi nơi này, còn lại ở chỗ này tuyệt đối là đỉnh cao quyền uy. Thậm chí còn có thể trở thành khách khanh của Sát Lục Chi Vương.



Tham gia sáu mươi bảy trận chiến, Đường Tam mặc dù không có hạ thủ quá nhiều người, nhưng thực lực cường hãn cũng đủ làm kinh khiếp mọi người. Bất quá, trong hai tháng gần đây, cho dù là trận đấu kết thúc, cũng không có kẻ nào đủ can đảm đánh lén hắn nữa.



Cũng không phải là Đường Tam không nghĩ đến việc nhanh chóng kết thúc trăm trận đấu, mà là bởi vì số trận chiến hắn tham gia càng nhiều, thì số người có can đảm cùng hắn tham gia vào trận giết chóc càng ngày càng ít đi. Thường thường vài ngày mới có đăng ký đủ mười người thi đấu. Hơn nữa, đó là dưới tình huống Địa Ngục Sát Lục Trường không có công bố trước ngày hắn tham gia thi đấu mới có người đăng ký.



Trong vòng một năm nay, Đường Tam cùng Hồ Liệt Na đã trở thành nhân vật ngôi sao của Địa Ngục Sát Lục Trường. Nhất là Đường Tam, chỉ trong thời gian một năm đã đạt được thành tích như vậy, hắn đã có thể được tính là một trong mười người xuất sắc nhất từ khi Sát Lục Chi Đô thành lập cho đến nay.



So với lúc mới đến đây, thần sắc Đường Tam có thêm một tầng âm lãnh, thậm chí trên người còn phát ra một tầng máu tanh hơi thở. Lạnh như băng, khát máu, tàn nhẫn đều là những danh từ mà kẻ khác hình dung về hắn.



Không phải cứ hễ hồn lực cường đại là đủ để chiến thắng đối thủ, dưới tay Đường Tam, đã từng hạ sát vài người có hồn lực vượt hơn hắn từ tám đến mười cấp. Dưới tình huống không được sử dụng hồn kỹ, cũng giống như là con cọp bị chặt hết nanh và vuốt. Càng huống chi, bản thân Đường Tam, lại càng kinh khủng như một cỗ máy giết chóc vậy.



Chỉ một lần nguy hiểm nhất, trong một trận đấu, Đường Tam hạ sát hai gã có hồn lực vượt qua hắn đến mười cấp. Sau khi kết thúc, hắn còn suy yếu, mới vừa bước ra khỏi Địa Ngục Sát Lục Trường, lập tức bị hơn trăm người vây công. Cả người hắn bị đao kiếm chém đếm không hết. Nhưng kết quả cuối cùng là, cả trăm tên toàn bộ bỏ mạng, ngay cả xương cốt cũng không toàn vẹn. Mà Đường Tam lúc đó toàn thân hắc khí bao phủ, từ đống người chết bò đi ra.



Ba ngày sau, hắn phảng phất giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một lần nữa lại đi vào Địa Ngục Sát Lục Trường. Ngày hôm đó, không một kẻ nào dám xuất chiến. Địa Ngục Sát Lục Trường trong vòng hai mươi bốn giờ không có một trận đấu nào. Hắn có hơn các hồn sư bình thường những tuyệt kỹ của Đường Môn: ám khí, kịch độc, Khống Hạc Cầm Long, Huyền Ngọc Thủ, Quỷ Ảnh Mê Tung. Còn có Hạo Thiên Chuy cường hãn làm vũ khí. Đường Tam cũng không sử dụng qua Lam Ngân Thảo, cũng không dùng đến Bát Chu Mâu. Tử cực thần quang cũng chỉ trong trận đấu nguy hiểm nhất sử dụng qua một lần. Cũng không phải là hắn muốn che giấu thực lực trước mặt Hồ Liệt Na, mà là hắn lưu lại cho chính mình một ít thủ đoạn bảo vệ tính mạng.



Cũng chính trong trận đó, Đường Tam đánh một trận mà thành danh, hắn tại Sát Lục Chi Đô, có biệt hiệu là: Tu La.



Trong lúc này, chín người cùng Đường Tam tham gia thi đấu, số lần chiến thắng đương nhiên khó có khả năng nằm trong giới hạn kém hắn năm trận đấu, bởi vì hiện tại, số lần chiến thắng của Đường Tam đã vượt lên dẫn đầu rất xa. Mà không biết là Hồ Liệt Na cố ý tránh hay là do Địa Ngục Sát Lục Trường an bày, mà từ đầu đến giờ, Đường Tam cũng chưa từng đấu trận nào với nàng. Bởi vậy cả hai người đều còn sống. Mà ở tại nơi này, Hồ Liệt Na cũng có danh hiệu riêng, danh hiệu của nàng là: Địa Ngục Sứ Giả.



Trong số chín người cùng đi vào với Đường Tam, có ba người toàn thân đã phát run, sáu người còn lại thần sắc cũng có vẻ run sợ. Ngay khi toàn bộ đã vào đến sân đấu, cơ hồ ngay lập tức cả chín người đã bao vây lấy Đường Tam vào giữa. Bởi vì bọn họ biết, nếu như không giết Đường Tam trước, bọn họ nói sao cũng không sống nổi.



Trong con mắt màu lam, thoáng hiện lên vài sắc đỏ, một cỗ sát khí khát máu lạnh như băng, cơ hồ trong nháy mắt từ trên người Đường Tam lan tràn ra. Nhắm mắt lại, hắn tựa hồ như đang hưởng thụ cái cảm giác run sợ đang tràn ngập xung quang hắn.



Trong vòng một năm nay, hồn lực Đương Tam tiến bộ rất ít, cơ hồ chỉ tăng lên một bậc. Nhưng mà hắn tin tưởng, thực lực hiện tại của hắn, có thể chiến thắng ba tên Đường Tam của một năm trước đồng thời liên thủ. Hắn cũng ngày càng hiểu rõ hơn ý nghĩa những lời mà phụ thân hắn đã từng nói, chỉ có không ngừng giãy dụa bên bờ vực sinh tử, mới có thể hiểu được cái gì gọi là thực chiến chân chính.



Rống giận, gầm thét, chín cái âm thanh cơ hồ đồng thời từ phía chín hướng xung quanh Đường Tam vang lên, như vậy là cả chín tên đối thủ, đồng thời đánh về phía Đường Tam.



Nhanh chóng mở mắt ra, nhưng ánh mắt Đường Tam không phải là nhìn về phía các đối thủ. Mà là hướng đến một góc tối trên khán đài của Địa Ngục Sát Lục Trường, nơi mà Hồ Liệt Na đang đứng.



Một năm nay, hễ trận đấu nào mà Đường Tam tham gia, Hồ Liệt Na cơ hồ đều xem qua.



Nhưng nàng lại phát hiện ra rằng, chính mình cũng nhìn không thấu được nam nhân này, từ trên thân nam nhân này, nàng chưa từng thấy qua một chút cảm giác sợ hãi.



Cũng không phải bởi vì Đường Tam có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn sát nhân, mà là vì sự kiên nghị toả ra từ người hắn.