Đấu La Đại Lục
Chương 312 : Nguyệt Hiên, cô cô
Ngày đăng: 00:27 20/04/20
Dịch giả: 1234bbbb
Biên tập: A Lá
Đường Hạo thản nhiên nói: "Như bây giờ, hơi thở ngươi lưu lại bên ngoài, như thế nào có thể ẩn dấu bản thân trong giới hồn sư đây? Ngay khi ngươi được Duyên Hoa Tẩy Tẫn, ta sẽ đem hết thảy đều nói cho ngươi, cũng chỉ tới khi đó, ta mới có thể quyết định tương lai của chính ta. "
Duyên Hoa Tẩy Tẫn? Đường Tam có chút ngốc trệ, nhưng hắn lại cũng không có hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ theo cha rời đi.
Lau khô nước mắt, Hồ Liệt Na lẳng lặng men theo sườn núi đi xuống, tự mình thu lại tâm tình, sắc mặt của nàng dần dần trở nên bình tĩnh trở lại. Nàng cũng biết, bản thân mình không có quyền được có cảm tình.
Từ nhỏ cả cha lẫn mẹ đêu chết, chính Vũ Hồn điện nuôi dưỡng nàng cùng ca ca lớn lên. Chính Vũ Hồn điện bồi dưỡng họ, để cho bọn họ có hết thảy như bây giờ. Sư phụ nỗ lực trên người mình bao nhiêu, Hồ Liệt Na rất rõ ràng.
Riêng đoạn ân tình này tự mình cả đời không thể hoàn trả.
Cho nên, nàng tại lễ cử hành trường thành ngày hôm đó, đã thề sẽ đem cuộc sống của mình phụng hiến cho Vũ Hồn điện.
Cái loại cảm tình này đối với mình thật xa xỉ. Càng huống chi nam nhân kia chính là đến từ Hạo Thiên Tông.
Nàng càng lại không dám có suy nghĩ nhiều, cũng chỉ có thể làm cho bản thân không nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi cùng hắn đi qua Địa Ngục Lộ, tâm tình của nàng mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Nha đầu." Âm thanh có chút bén nhọ phía trước vang lên.
Hồ Liệt Na ngẩng đầu nhìn lại, hai người đang lẳng lảng đứng ở nơi đó cùng đợi nàng.
Thấy hai người, tâm tình Hồ Liệt Na không tự giác lại vừa kích động dựng lên. Rốt cục không cần sống giữa giết chóc nữa.
"Quỷ trưởng lão, Cúc trưởng lão. "
Hai người kia đúng là, Quỷ đấu la Quỷ Mị và Cúc đấu la Nguyệt Quan, Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông phái hai Phong Hào Đấu La tại nơi này đợi Hồ Liệt Na, có thể thấy đối với nàng trọng thị thế nào.
Cúc đấu la mỉm cười nói: "Chúc mừng ngươi, nha đầu. Ngươi đã thành công, đại thành công. Trở về Giáo Hoàng điện, chúng ta sẽ làm tiệc ăn mừng ngươi."
Quỷ đấu la nhìn vẫn hư ảo như trước kia, tiến lên sờ sờ đầu Hồ Liệt na nói: "Chúng ta đi thôi. Giáo Hoàng bệ hạ một mực đợi ngươi suốt hai năm nay đó. Người đã từng tới nơi này ba lần, mỗi lần rời đi thì trong ánh mắt đều tràn ngập thất vọng cùng lo lắng. Ta nghĩ, người nhìn thấy ngươi trở về nhất định sẽ vô cùng cao hứng."
Hồ Liệt Na đôi mắt nóng lên. Nhớ tới tất cả những việc sư phụ đã làm cho mình, tình cảm trong lòng đối với Đường Tam rốt cục cũng bị đè ép xuống. Cơ hồ không thể kiên nhẫn nổi nữa, theo hai vị Phong Hào Đấu La hướng Vũ Hồn điện đi.
Nàng căn bản không biết. Sau khi nàng cùng Đường Tam rời khỏi, toàn bộ Sát Lục Chi Đô đều nhiễm một tầng huyết sắc đáng sợ.
Mười ngày sau tại Thiên Đấu Thành.
Mặc dù mọi việc trong quá khứ đã qua mười ngày, nhưng Đường Tam cũng vẫn chưa từ giữa không khí Sát Lục Chi Đô mà khôi phục như cũ. Hai năm cuộc sống là cảnh giác, làm hắn dần có thói quen hoài nghi hết thảy.
Mặc dù sát khí khổng lồ được tích xúc nội ẩn vào bên trong Hạo Thiên Chuỳ hoá thành Sát Thần lĩnh vực. Nhưng cả người hắn thường xuyên vẫn bị vây trong trạng thái khẩn trương. Đường Tam cũng biết chính mình như vậy là không tốt, nhưng hai năm đã hình thành thói quen, cuộc sống từ thế giới hắc ám lại có thể dễ dàng khôi phục như cũ vậy sao?
Lại một lần nữa đi tới Thiên Đấu Thành, hắn tại Sát Lục Chi Đô tâm tình trở nên lạnh như băng mới thoáng khôi phục vài phần, bất quá, hắn không rõ cha tại sao lại phải đem mình tới thủ đô Thiên Đấu đế quốc như vậy.
May là, bây giờ ngoại hình hắn bây giờ xảy ra biến hoá lớn như vậy, cho dù ở Thiên Đấu Thành có gặp phải người quen cũng chỉ sợ không ai có khả năng nhận đựoc mình.
Đường Hạo mang theo Đường Tam hướng thành nội bên trong đi tới, cha con hai người tạo thành tổ hợp có chút kỳ quái. Mặc dù Đường Tam cũng là mặc áo vải, nhưng sau khi bề ngoài thay đổi, khí chất lại dễ dàng bị người khác chú ý.
Bề ngoài anh tuấn, mặt mũi hơi có vẻ tái nhợt, bên trong nội uẩn, mà khí chất cao quý trên người vô hình trung lại tản mát ra sát khí lạnh như băng, cũng đều làm người khác chú ý vài phần.
Mà Đường Hạo vẫn như trước, bộ dáng nghèo đói, mất hồn như trước kia, đối với bề ngoài chính mình thuỷ chung chưa bao giờ tu sửa một chút nào. Nếu như cẩn thận quan sát là có thể phát hiện cặp mắt vàng mờ là tử tịch. Từ lúc vợ hắn qua đời, tâm Đường Hạo kỳ thật đã chết.
Vẫn một mực đi tới trung tâm Thiên Đấu Thành, giữa khu vực phồn hoa nhất, Đường Hạo dừng bước lại trước một kiến trúc cao lớn nhất.
Đường Tam, hạ ý thức đi theo cha ánh mắt hướng kiến trúc trước mặt nhìn lại, đây là một toà tiểu lâu cao gần năm tầng. Cho dù là tại trong Thiên Đấu Thành, nơi này cũng được coi là kiến trúc rất cao. Chỗ ngồi tiểu lâu này làm cho người có cảm giác đầu tiên là thanh nhã.
Cả chỉnh thể kiến trúc hơi có vẻ cổ phác, trên biển chỉ có đơn giản hai chữ Nguyệt Hiên.
Tiến vào bên trong lui tới trong đó người đi đường cũng không nhiều, nhưng có thể nhìn ra được, người ra vào nơi này, đều là người quần áo đẹp đẽ quý giá hoặc là hạng người khí chất thật tốt. Nam nữ đều có.
"Cha, đây là địa phương nào? " Đường Tam hỏi cha:
Đường Hạo lạnh nhạt nói "Đây sẽ là địa phương nơi cho ngươi tiến hành Duyên Hoa Tẩy Tẫn. Đi, đi thôi, vào đi. "
Vừa nói, Đường Hạo hướng Nguyệt Hiên đi vào.
Hai người đi tới trước cửa lại bị ngăn cản lại. Hai hai gã thanh niên mặc áo xanh cản đường đi của họ. Hai gã thanh niên nhìn qua có chút anh tuấn, một thân sạch sẽ. Đều tự giơ một tay lên, ngăn cản đường đi hai người.
Đường Hạo mỉm cười "Nha đầu ngốc, ngươi chừng nào thì trở nên mau nước mắt như vậy. Như thế này không giống ngươi lắm. "
Đường Nguyệt Hoa cả giận nói:"Còn không phải bởi vì người. Đã bao nhiêu năm rồi? Ngươi cư nhiên một điểm tin tức cũng không có."
Đường Hạo trở nên trầm mặc, đi đến bên cạnh Đường Tam ngồi xuống, cúi đầu thản nhiên nói: "Đại ca, hắn khoẻ không? "
Đường Nguyệt Hoa ngây người một chút, một hồi lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, "Ta không biết. Đại ca ngươi cũng biết, có chuyện gì hắn cũng đều giấu trong đáy lòng. Lần trước khi về nhà, ta trong lúc vô ý thấy, hắn đang cầm bức họa chúng ta khi còn bé nhìn. Thậm chí ngay cả ta đi qua cũng không biết. "
Đường Tam cảm thấy được bên trong thân thể cha tựa hồ cứng ngắc một chút "Là ta có lỗi với tông môn. "
Đường Nguyệt Hoa thản nhiên nói:"Bây giờ lời nói này còn có ý nghĩa sao? Lần này ngươi thật vất vả đã trở về. Ta nói cái gì cũng không cho ngươi lại đi. Ngươi nhất định phải theo ta trở về gặp đại ca, đại ca trong lòng hắn cũng vẫn nhớ kỹ ngươi. "
Đường Hạo cười khổ nói:"Ta trở về? Ta đã không phải người Hạo Thiên Tông. Ta như thế nào trở về? Nguyệt Hoa, mặc dù ta có lỗi với tông môn. Nhưng ta đối với việc bản thân đã làm cũng không hối hận. Đại ca, hắn còn chưa lấy vợ sao? "
Đường Nguyệt Hoa sắc mặt trầm xuống. Trên dung nhan ưu nhã phủ một tầng sương lạnh. "Đại ca không giống ngươi dùng tình cảm làm việc, có cảm giác trách nhiệm. Đệ tử tông môn hết thảy còn muốn theo hắn. Hắn chỉ còn dùng phương thức không cưới để hoài niệm phần tình cảm trong lòng này. Nhị ca ngươi thật sự không muốn về xem hắn sao? Tông môn biến thành bộ dáng như vậy, đường đường thiên hạ đệ nhất tông môn cư nhiên thoái ẩn. Ngươi biết tông môn đệ tử thống khổ ra sao không? Theo ta trở về, chúng ta ba người huynh đệ đồng tâm hợp lực, ta cũng không tin đấu không lại Võ Hồn điện. "
Đường Hạo thân đứng lên, châm rãi đi đến trung ương đại sảnh, đưa lưng về phía Đường Nguyệt Hoa nói: "Nguyệt Hoa, tâm ta đã chết, không còn bốc đồng như trước kia. Trong một khắc khi A Ngân chết, tâm ta đã theo nàng mà đi. Đối với tông môn ta không thể giúp cái gì. Ta nghĩ đối với đại ca mà nói, ta tin tưởng hắn hiểu được. "
"Hiểu được cái gì. Ngươi đường đường là thiên hạ Phong Hào Đấu La trẻ tuổi nhất, còn nói không giúp được tông môn? Đại ca có khả năng hiểu được ngươi? "Đường Nguyệt Hoa bởi vì phẫn nộ, thân thể mềm mại đã có chút run rẩy.
Đường Hạo lẳng lặng đứng nơi đó, bóng lưng nhìn qua như vậy cô tịch.
Đường Tam cũng đứng lên, nhìn về phía Nguyệt Hoa, "Cô cô, không nên bức ba ba nữa. Ba ba hắn cũng không phải không muốn trợ giúp tông môn, mà là tại người đã không thể …. Thân thể người …"
"Đủ rồi." Đường Hạo ngắt lời Đường Tam nói, "Nguyệt Hoa, Đường Tam giao cho ngươi. Hắn mới từ Sát Lục Chi Đô về. Chỉ có ngươi có khả năng tốt nhất giúp hắn." Nói xong, hắn hất tay tung một cuốn bản đồ da dê rơi vào trong tay Đường Tam. "Một năm sau, dựa theo bản đồ trở về núi tìm ta. "
Nói xong, hắn trực tiếp hướng phía mặt ngoài đi đến.
"Dừng lại" Đường Nguyệt Hoa đi nhanh chạy qua, có lẽ bởi tốc độ vượt qua nhanh, trên người nàng phát ra tiếng cung trang bị xé rách vang lên.
Vài bước đi tới sau lưng Đường Hạo, Đường Nguyệt Hoa một tay nhanh chóng tóm vào trên vai hắn, lĩnh vực ba động Đường Tam lúc trước từng cảm thụ qua lại xuất hiện.
Đường Hạo dừng cước bộ lại, "Nguyệt Hoa, ngươi nói với đại ca, Tiểu Tam là ta cấp cho tông môn một cái công đạo. Một năm sau, hắn sẽ đi gặp qua ta, sau này ngươi dẫn hắn trở về tông môn nhận tổ quy. Ta không thể làm việc gì, hắn sẽ thay ta hoàn thành. Còn có, ngươi nói với đại ca, hắn là con của A Ngân và ta, là đứa con trai duy nhất. "
"Ca…"Đường Nguyệt Hoa quát to một tiếng, sau một khắc, thân ảnh Đường Hạo đã trước mắt nàng đạm hóa, lặng yên biến mất.
Đường Haọ muốn đi, trên thế giới này có bao nhiêu người có thể ngăn trở hắn đây?
Đường Nguyệt Hoa đứng ở nơi này, nước mắt không tiếng động chảy xuôi, hai mươi năm, gặp lại huynh trưởng, gặp mặt nhưng lại ngắn ngủi như vậy, nàng đột nhiên cảm giác được chính mình tâm tính thiện lương rất thống khổ. Không phải bởi vì Đường Hạo rời đi, mà bởi vì thống khổ mà nhị ca phải thừa nhận.
Đường Tam không có động, cha để hắn lưu lại, hắn cũng chỉ lưu lại. Lẳng lặng đứng ở sau lưng Đường Nguyệt Hoa, cùng đợi.
Một lúc lâu sau.
Lau nước mắt trên mặt, Đường Nguyệt Hoa hai mắt cũng không có vì khóc mà sưng đỏ, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Đường Tam. "Cha ngươi có hay không nói chuyện của mẹ cho ngươi? "
Đường Tam yên lặng lắc đầu. "Người có khả năng nói cho ta biết không?"
Đường Nguyệt Hoa than nhẹ một tiếng, "Nếu hắn không nói cho ngươi, ta cũng không thể lắm miệng. Có lẽ, một năm sau, hắn sẽ nói cho ngươi tất cả hết thảy. Ta nhìn ra được, hắn đối với ngươi rất có tin tưởng. Nếu không, hắn sẽ không nói ngươi là hắn cấp cho tông môn một cái công đạo. Ngươi năm nay hẳn là mười chín tuổi. "
Đường Tam "Hai tháng nữa là tròn mười chín tuổi. "
Đường Nguyệt Hoa mỉm cười "Cha ngươi hai tám tuổi cũng từ Địa Ngục Lộ Sát Lục Chi Đô đi ra. Ngươi so với hắn sớm hơn mười năm. Xem ra, ngươi thật là hy vọng của tông môn. Ngươi biết, hắn cho ngươi ở lại chỗ này một năm, là muốn theo ta học cái gì không? "
Đường Tam lắc đầu mờ mịt.
Đường Nguyệt Hoa ánh mắt chước chước nhìn kỹ Đường Tam, "Tương lai trong một năm, ta sẽ dạy ngươi các loại lễ nghi quý tộc, âm nhạc. "
"Ngài không phải hay không nói giỡn sao? "Đường Tam trợn mắt há mồm nhìn cô cô không chỉ một canh giờ.
Đường Nguyệt Hoa chánh sắc nói:"Ngươi xem bộ dánh như là ta nói giỡn sao? Sau một năm nếu ngươi không đạt được yêu cầu của ta, ta sẽ không để ngươi đi gặp cha ngươi. "
Đường Tam ngơ ngác nhìn vị cô cô trước mặt, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, cha đưa chính mình tới nơi này cư nhiên không hề là vì tu luyện, mà là học tập gì đó, hắn cho rằng không hữu dụng chút nào.
Đường Nguyệt Hoa có chút buồn cười nhìn bộ dáng Đường Tam ngây ngốc như vậy, "Rất nhanh, ngươi sẽ hiểu được cái này đối với ngươi có chỗ tốt gì. Một người chỉ có thực lực cường đại chưa đủ. Như cha ngươi hắn cũng đủ cường đại, nhưng là hắn lại biến thành bộ dạng gì? Hắn không hi vọng ngươi dẫm vào vết xe đổ đó. Từ bây giờ, ta là cô cô ngươi cũng là sư phụ ngươi. "
Đường Tam có chút cười khổ nói:"Cô cô, thật sự phải học tập cái gì lễ nghi như vậy sao? "