Đấu La Đại Lục

Chương 313 : duyên hoa tẩy tẫn, viên dung như ý

Ngày đăng: 00:27 20/04/20


Dịch giả: A Sãi



Biên tập: A Nèo



Đường Nguyệt Hoa khẳng định gật gật đầu," Thời gian buổi tối thuộc về ngươi, ngươi tự an bài. Nhưng là, ban ngày ngươi phải cùng ta học tập cho đến khi ta hài lòng mới thôi. Ngươi biết Nguyệt Hiên của ta là làm gì không?"



Đường Tam lắc đầu.



Đường Nguyệt Hoa lạnh nhạt cười," Chỗ này của ta là trường học về lễ nghi cung đình của Thiên Đấu đế quốc. Chuyên môn dạy các loại lễ nghi quý tộc. Ngươi hẳn là cảm nhận được lĩnh vực của ta chứ. Thiên phúc lĩnh vực của ta tên là quý tộc viên hoàn. Mà hồn lực của ta, trước mắt là… chín cấp. "



" Cái gì?" Đường Tam ngơ ngác nhìn Đường Nguyệt Hoa, như thế nào cũng không thể tưởng tượng, lad đệ tử trực hệ của Hạo Thiên Tông như nàng mà chỉ có chín cấp hồn lực." Ngài là, biến dị võ hồn?"



Đường Nguyệt Hoa mỉm cười vuốt cằm," Có lẽ, ngươi sẽ cho rằng ta là đệ tử trực hệ vô dụng nhất của Hạo Thiên Tông, nhưng ta có thể nói cho ngươi, nếu như phụ thân ngươi có thể có được sự am hiểu của ta, sự kiện hai mươi năm trước sẽ có kết quả khác hẳn bây giờ... Đôi khi, thực lực cũng không đại biểu hết thảy. Ngươi phải học được cách không cần dựa vào thực lực cũng có thể bảo vệ chính mình. Càng phải hiểu được như thế nào sử dụng ngôn ngữ nghệ thuật, rồi cả làm sao nắm được thế lực khắp nơi trong tay. Ta thấy ngươi rất xuất sắc, nhưng là những thứ ngươi cần học còn rất nhiều, rất nhiều."



Đường Tam rốt cuộc có chút gian nan gật gật đầu, mặc dù hắn cũng không nguyện ý thừa nhận, nhưng không thể không hướng vị quý phụ ưu nhã trước mặt này thỏa hiệp, dù sao nàng chính là cô cô của chính mình mà.



Đường Nguyệt Hoa mỉm cười," Không nên có vẻ khó khăn như vậy. Ta thấy sẽ không bao lâu nữa ngươi sẽ hiểu được tầm quan trọng của những gì ta dạy cho ngươi. Đi ra khỏi Sát Lục chi Đô, cái mà hiện tại ngươi cần nhất không phải là tu luyện, mà là làm cho chính mình càng trở nên ổn định. Thân thể Phụ Thân của ngươi ta đã biết rồi. Yên tâm đi, sau này ta sẽ không bắt buộc hắn, tông môn cũng không. Mặc dù, hắn đã không ở tông môn, nhưng tông môn chưa bao giờ quên hắn."



Thở dài một tiếng, Ánh mắt thâm thúy của Đường Nguyệt Hoa nhìn hướng Đường Tam," Nếu như ngươi không hy vọng phụ thân của ngươi lại bị quấy rầy, thì ngươi phải càng mạnh lên. Như vậy trách nhiệm hắn cần phải hoàn thành sẽ chuyển sang đặt trên vai của ngươi."



Mức độ phồn hoa về buôn bán thì thủ đô Thiên Đấu Đế Quốc chính là đứng đầu cả Đấu La đại lục, ngay cả Tinh La Thành cũng chỉ là miễn cưỡng mới có thể so sánh cùng.



Tinh La thành chính là tinh túy nhất của cả khu vực phía nam đại lục, còn Thiên Đấu Thành thì chính là nơi tập trung toàn bộ phía bắc rộng lớn.



Ngọn đèn ưu nhã từ rất nhiều căn phòng của Nguyệt Hiên tỏa ra, Dòng người nối liền không dứt không ngừng đi ra đi vào.



Làm cung đình lễ nghi học viện của Thiên Đấu đế quốc, có thể tiến vào Nguyệt Hiên học tập, ít nhất đều phải có được danh hiệu quý tộc, mà tuổi không thể vượt qua ba mươi tuổi. Không thể nghi ngờ, nơi này là nơi bồi dưỡng những quý tộc mới của Thiên Đấu đế quốc.



Bởi vậy. Mặc dù bản thân Nguyệt Hiên cũng không tính là gì, nhưng lại không có một thế lực nào có dũng khí ra tay với nó, kể cả hoàng thất.



Tục truyền, tuyết dạ đại đế cùng Nguyệt Hiên hiên chủ nguyệt phu nhân có chút quan hệ đặc thù. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghe đồn mà thôi.



Buổi tối hôm nay, là buổi tốt nghiệp mỗi năm một lần.



Lại một nhóm đệ tử tốt nghiệp. Được mời đến đều là cha mẹ, trưởng bối những đệ tử này, không thể nghi ngờ đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng kha khá đến Thiên Đấu đế quốc.



Phải biết rằng, Nguyệt Hiên hàng năm thu nhận số lượng đệ tử chỉ có đúng một trăm. Vì một trăm vị trí này mà quý tộc cả Thiên Đấu đế quốc cơ hồ tranh giành đến vỡ đầu. Người nào cũng biết, có thể từ Nguyệt Hiên thuận lợi tốt nghiệp thì tương đương với được dát thêm một tầng vàng, từ nơi này tốt nghiệp, coi như đã là quý tộc chính thức.



Như là luật bất thành văn, trong việc kết hôn của tầng lớp quý tộc thì bên có thế mạnh hơn thường đưa ra câu hỏi với bên kia rằng con họ đã được tốt nghiệp từ Nguyệt Hiên hay không. Bởi vậy có thể thấy được sự coi trọng thế nào của Nguyệt Hiên đối với thượng tầng cả Thiên Đấu đế quốc.



Đương nhiên, không có ai biết. Vị hiên chủ Nguyệt Hiên phu nhân tay trói gà không chặt kia lại chính là đến từ tông môn đứng đầu hồn sư giới.



Buổi lễ tốt nghiệp được cử hành tại lầu 3 của Nguyệt Hiên, đông đảo quý tộc, quan lại đều đã chọn vị trí tốt tại hội trường. Bọn họ đều hy vọng có thể chứng kiến con mình thông qua dạy dỗ của Nguyệt Hiên thì sẽ trở thành thế nào.



Là chủ nhân của Nguyệt Hiên, Đường Nguyệt Hoa như trước vẫn một thân cung trang màu bạc, mặt mang vẻ mỉm cười đứng ở một bên đại sảnh, thủ hạ nói cho nàng biết người đã đến đông đủ, lúc này nàng mới vuốt cằm, ý bảo, lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.



Một đoàn thiếu niên nam, nữ mặc cung trang mầu bạc bắt đầu từ hai bên cửa vào bàn. Chừng trăm người nhưng lại không làm nội đường có bất cứ sự ồn ào nào. Trên mặt mỗi người đều giống nhau là mang nụ cười ưu nhã, tiếng bước chân hài hòa, giơ tay nhấc chân tự nhiên mà cao quý nhưng lại không làm người khác có cảm giác họ kiêu ngạo, khiến mọi người đều phải nhìn họ.



Đúng lúc này, cửa lớn ở một bên đại sảnh, một gã thanh niên mặc một bộ bạch y, ngực hé ra rất tinh xảo, tay cầm một chiếc đàn gỗ vàng óng trông cực kỳ ưu nhã chậm rãi đi ra.



Đôi mắt thanh niên màu lam trong suốt có thể thấy được. Một đầu tóc dài màu lam lã tã bay trên vai nhưng lại không chút nào làm cho người ta có cảm giác thất lễ, cả người như là tụ tập tất cả vẻ anh tuấn, cao quý, ưu nhã của thiên hạ vào mình.



Luôn luôn khiến người khác thấy hắn có một loại điềm đạm đặc thù. Lúc hắn từ cửa bên hông đi ra, cơ hồ trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của buổi lễ.



Cho dù lúc trước các đệ tử tốt nghiệp đi vào thính đường đều mang vẻ mặt ưu nhã mỉm cười thì nay cũng phần lớn đều không nhịn được hướng hắn nhìn một chút.



Nhất là những nữ đệ tử trong đó, phần lớn đều lộ vẻ mê say.



Thanh niên mặc bạch y đặt chiếc đàn gỗ ở trên cái bàn đã được dọn sẵn, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu chuyên dụng, đầu tiên là hướng tới đông đảo tân khách mỉm cười, lúc này mới chậm rãi giơ lên cánh tay thon dài, nhẹ nhàng chậm chạp đánh đàn.




Đường Tam căn bản không có gì cần thu thập. Những vật dụng thường ngày thì hắn luôn để trong Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Vào lúc ban đêm, Đường Nguyệt Hoa tự mình xuống bếp, rồi cùng ngồi ăn với Đường Tam vài ba món ăn ưu nhã. Tại trước khi Đường Tam sắp sửa ra đi, Đường Nguyệt Hoa nói cho hắn, ngày mai thời điểm ra đi không cần đến cáo từ nàng. Một khắc này, Đường Tam rõ ràng chứng kiến trong mắt cô cô hiện ra vài phần trong suốt.



Đường Tam đâu biết rằng, Đường Nguyệt Hoa từng yêu một người, một người mà nàng tuyệt không nên yêu. Sau đó trong tim nàng đã không thể mở rộng ra lần nữa để đón bấy kỳ tình yêu nào nữa, vì vậy cho tới giờ nàng vẫn là độc thân. Nàng từng ảo tưởng rằng sẽ có một đứa con của chính mình, khi Đường Hạo mang Đường Tam đến thì giống như là hoàn thành tâm nguyện của nàng, bởi vậy Đường Nguyệt Hoa mới đối xử với Đường Tam như chính con của mình.



Một năm, thời gian cũng không dài, nhưng Đường Nguyệt Hoa lại cảm giác phảng phất chính mình lại có cuộc sống mới, từ trên người Đường Tam nàng thấy được hy vọng về tương lai của Hạo Thiên Tông. Cho nên đối với đứa cháu này, nàng đã giành mọi tình cảm cũng như hỗ trợ tốt nhất cho hắn?



Sáng sớm, Đường Tam theo thói quen tu luyện Tử cực ma đồng, sau đó lặng lẽ rời khỏi Nguyệt Hiên, không kinh động đến bất cứ kẻ nào. lúc này, trời mới tờ mờ sáng.



Cửa sổ trên tầng thượng của Nguyệt Hiên mở ra, Đường Nguyệt Hoa lẳng lặng đứng ở đó, nhìn thân ảnh màu trắng nọ từ từ đi xa, khóe miệng hiện ra một tia cười nhẹ nhàng," Tiểu tam, ta sẽ chờ ngươi ở tông môn."



Ra khỏi Thiên Đấu thành, Đường Tam không hề áp chế tốc độ của mình nữa, triển khai thân hình, toàn lực phi thân. Tấm bản đồ da dê Đường Hạo cho hắn thì hắn đã nhớ rõ từ lâu rồi, Căn bản không cần nhìn lại, cũng có thể dễ dàng tìm được phương hướng chính xác.



Chỉ chớp mắt, đã là năm năm thời gian trôi qua. Năm năm trước, Đường Tam luôn không thể chờ đợi được muốn biết đáp án. Mà hôm nay rốt cuộc hắn đã có quyền biết câu trả lời. Giống như theo lời phụ thân nói, hắn đã "Tẩy Tẫn Duyên Hoa". ( Câu nói của Đường hạo cho Đường 3 lúc trước đó…kiểu một danh từ riêng)



Băng nhanh vào núi, tất cả địa hình trước mặt Đường Tam vù vù lướt qua, Bát chu mâu mang theo thân thể hắn như tia chớp phóng ra, bay lên. Rốt cuộc về tới sơn mạch nơi hắn từng tu luyện, lúc này ngay cả khi hắn đang lo lắng về kết quả đáp án nên đã mất đi vài phần ưu nhã được dạy, trong lòng chỉ là thầm nghĩ nhanh nhìn thấy cha mình, nghe hắn nói hết thảy về quá khứ.



Như trước là dãy núi kia vây quanh trông cực kỳ đẹp đẽ, trước mặt hiện lên một màn lam bảo thạch khiến kẻ khác phải rung động, còn có thác nước cả ngày đổ ầm ầm kia nữa. Chỉ với việc hắn từng ở chỗ này hai năm, nhưng khi Đường Tam lần nữa về tới đây, sự vui vẻ thoải mái nọ lại không có chút nào thay đổi.



Trong sơn cốc, chỉ có âm thanh ầm ầm của thác nước đổ xuống, ngoài nó ra tất cả đều rất yên tĩnh.



Ánh mắt nhìn về phía thác nước từng làm bạn với hắn, ánh mắt Đường Tam có chút lưu chuyển, tìm kiếm thân ảnh phụ thân.



" Ngươi đã trở về." Thanh âm trầm thấp phảng phất như ngay gần bên tai vang lên, Đường Tam đột nhiên quay đầu, trong nháy mắt, cả người hắn phảng phất như là bị đóng băng lại, ánh mắt vốn mang theo chút kích động của hắn nay dã hoàn toàn thừ ra.



Bên hồ nước thân quen có một thân ảnh quen thuộc. Nhưng khi Đường Tam chứng kiến cảnh này, nội tâm hắn lại không cách nào ức chế sự run rẩy. Khí chất biến hóa trong một năm nay của hắn dường như bị tan nát. Tim của hắn, đau nhức đến mức khó có thể hô hấp.



Đường Hạo lẳng lặng đứng ở bên cạnh hồ nước, nhưng chống đỡ thân thể hắn lại chỉ có một chân. Chân kia bị đứt lìa tới tận gốc, cùng biến mất còn có cánh tay phải của hắn nữa. Ngay lúc này, đứng ở nơi đó lại chỉ là một lão già cụt một tay và cụt cả một chân nữa.



Tóc hắn tán loạn, lại càng giống như bị tuyết trắng bao phủ.



" Ba----" Đường Tam cơ hồ là run rẩy kêu lên một tiếng này, thân hình chợt hiện, run rẩy gục trước mặt Đường Hạo.



Mất đi một tay một chân, Đường Hạo lại có vẻ rất bình tĩnh, vẻ mặt trên mặt cũng không nghiêm túc giống như trước hay cứng ngắc, mà lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn đứa con yêu của mình. Giơ tay lên, sờ sờ đầu Đường Tam," Tới là tốt rồi, ta một mực chờ ngươi." Động tác thân thiết như vậy chính là chưa bao giờ xảy ra trước kia, Nhưng lúc này tâm tình của Đường Tam lại giống như bị kim đâm.



Sát khí vô cùng mạnh mẽ bỗng thoát ra,," Là ai, phụ thân, là ai khiến ngài bị thương đến như thế này....." Bởi vì cực độ phẫn nộ, Sát thần lĩnh vực của Đường Tam bị mạnh mẽ dẫn dắt, trong phút chốc, trong nháy mắt không khí xung quanh đã trở nên lạnh như băng.



Vẻ cười trên mặt Đường Hạo không hề giảm đi," Tiểu tử ngốc, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ đây là thứ mà một năm cô cô ngươi dạy dỗ ngươi sao?"



" Ba." Đường Tam nhìn chỗ chân bị đứt của phụ thân, nước mắt không khống chế được mạnh mẽ chảy ra, từng là phong hào đấu la tuổi trẻ nhất mà nay lại biến thành một lão già tàn tã như vạy, đây chính là cha mình sao!



Sát ý mãnh liệt, giống như muốn phá vỡ lồng ngực mà ra, ở một khắc này, con mắt Đường Tam đã dần dần trở nên đỏ quạch.



Sắc mặt Đường Hạo bỗng nghiêm nghị lại, ánh mắt nhìn chăm chú Đường Tam," Tỉnh lại. Không ai có khả năng biến ta thành thế này, ta bị thế này chính là vào năm trước, sau khi ta quay lại đây thì tự chặt tay phải cùng chân trái mình."



" Cái gì?" Đường Tam lại một lần nữa ngây dại, sao hắn có thể tin được mọi việc trước mắt lại chính là do phụ thân tự gây ra.



Đường Hạo lạnh nhạt cười," Rất kinh ngạc phải không? Ngươi không phải vẫn muốn biết chuyện trước kia của ta sao? Đi theo ta. Ta mang ngươi đi tới nơi này."



Vừa nói, cánh tay trái còn lại của Đường Hạo huy động, hồn lực bừng bừng phát ra, cả người như đạn nhảy dựng lên, mặc dù chỉ có chân sau, nhưng tốc độ vẫn kinh người như trước, bay thẳng đến phương hướng thác nước, tại không trung, tay trái đánh ra một chưởng, chỉ là một lần sử dụng hồn lực để mượn đà thì hắn cũng đã đứng trên tảng đá ngầm đối diện với thác nước.



Trong lòng Đường Tam có rất nhiều nghi vấn, vội vã phóng người lên, đuổi theo phụ thân đi tới trên đá ngầm.



Đường Hạo không dùng hồn lực mà chống đỡ sức của thác nước, thân thể ướt đẫm.



Mắt thấy Đường Tam đuổi theo, lúc này hắn mới lần nữa hành động, tay trái vung lên, chiếc chùy dài đến ba thước chính là Hạo Thiên Chuy chợt phóng thích, phóng lên cao, dòng chảy ầm ầm đổ xuống từ không trung bị hồn lực khổng lồ bật ngược trở lại không trung, mà Đường Hạo cũng theo sát Hạo Thiên Chuy của mình mà phóng lên.



-*-