Đấu La Đại Lục
Chương 381 : Ám ảnh thợ săn
Ngày đăng: 00:27 20/04/20
Dịch: A Tù
Biên: A Nèo
Đúng lúc này, Bạch Trầm Hương bưng một đĩa lương khô nóng đi tới, trước tiên đưa cho Đường Tam, hắn nhận một ít, sau đó hướng về phía Mã Hồng Tuấn đang bĩu môi.
Bạch Trầm Hương là một cô nương thông minh. Nàng mặc dù không nghe những lời mập mạp vừa thấp giọng nói, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được vài phần không đúng. Rất tùy ý đến bên người mập mạp, đưa lương khô đang cầm trong tay đến trước mặt mập mạp.
Lương khô nóng hổi làm Mã Hồng Tuấn hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Bạch Trầm Hương. Bạch Trầm Hương đem lương khô nhét hết vào tay hắn rồi động thân đi tới một góc ở khá xa đống lửa, hai tay ôm đầu gối, cúi cằm ở đó, ngồi ngẩn cả người.
Vị trí của nàng đã hoàn toàn thoát li vòng tròn của Sử Lai Khắc thất quái, ngồi một mình có vẻ rất cô đơn.
Mã Hồng Tuấn theo tiềm thức quay đầu về phía Bạch Trầm Hương nhìn lại, khi hắn bắt gặp bộ dáng của nàng ngồi cô đơn ở đó, trong lòng không khỏi mềm ra. Thấp giọng hỏi Đường Tam bên cạnh:"Tam ca, nàng có ăn không?"
Đường Tam nhún vai, nói:"Ta không biết, tự ngươi đi hỏi nàng đi!"
"Ta…" Mập mạp do dự một chút, nhìn thấy bộ dáng Đường Tam cho Tiểu Vũ ăn, liền động thân hướng về phía Bạch Trầm Hương đi đến.
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Trầm Hương phát ra tiếng thét chói tai, cả người như mũi tên nhảy dựng lên. Trong lúc kinh hoàng nàng bất chấp phía trước có chướng ngại vật hay không, một mạch lao thẳng về phía Mã Hồng Tuấn.
"Cẩn thận!" Mắt thấy Bạch Trầm Hương chạy tới, mập mạp liền vội vã vứt miếng lương khô trong tay đi, dùng thân thể mình đón Bạch Trầm Hương.
Bạch Trầm Hương chỉ cảm thấy mình phảng phất va phải một tấm thịt mềm, mặc dù không đau, nhưng cũng kinh hoảng bắn ngược trở lại. Ngay lúc này, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, một lần nữa kéo nàng vào tấm thịt mềm mại co dãn đó.
"Làm sao vậy?" Mã Hồng Tuấn một bên hỏi, tinh quang trong mắt nhỏ bắn ra bốn phía xung quanh, hướng về chỗ Bạch Trầm Hương vừa ngồi nhìn lại, sát khí sắc bén nương theo thịt béo phát ra, nhưng Bạch Trầm Hương ở trong lòng hắn lại chỉ cảm thấy thân thể mình phảng phất được một tầng bảo vệ bao xung quanh, an ổn dễ chịu không nói nên lời. Tâm trí kinh hoàng nhất thời bình phục đi rất nhiều.
"Có…có …chuột…!" Bạch Trầm Hương cơ hồ ngập ngừng nói.
"Chuột?" Mã Hồng Tuấn mở to hai mắt, sát khí trên người nhất thời không còn lại chút gì. Nhưng hắn rất nhanh bị nữ hài tử trong lòng hấp dẫn. Đó là một loại thoải mái trước nay chưa từng có. Hắn ôm nữ nhân cũng không ít, nhưng chưa có nữ nhân nào lại mang đến cảm giác như bây giờ.
Mềm mại mà tươi mát, mùi thơm xử nữ nhàn nhạt khiến người ta phải mê mẩn. Cúi đầu nhìn về phía vật như hai hòn núi cao trên ngực nữ hài tử, cả người hắn nhất thời run rẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Sử Lai Khắc thất quái chỉ khi nghe Bạch Trầm Hương kinh hô mà đứng yên, sau đó rất hiểu ý ngồi xuống một lần nữa, căn bản không có đi xem chuyện của họ.
"A!" Bạch Trầm Hương kêu lên một tiếng, giãy dụa trong lòng mập mạp, nhất thời đem hắn từ trong mộng mị tỉnh táo lại, theo tiềm thức buông tay ra. Bạch Trầm Hương liền cúi xuống, sau đó nhặt thức ăn rơi đầy trên mặt đất. Hắn rõ ràng thấy được, cái tai trắng nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng lên, căn bản không dám nhìn hắn.
Những chuyện không hài lòng ban ngày đến giờ phút này đã bay sạch không còn sót lại chút gì. Mập mạp cười ngây ngốc, thì thào tự nhủ:"Hóa ra con chuột cũng có thể khiến ta được có những cảm giác tuyệt vời như vậy!"
Thân thể Bạch Trầm Hương rõ ràng có chút cứng lại, sau đó giơ tay lên đè bên hông mập mạp dùng sức nhéo một cái, hơi hơi ngẩng đầu, trừng mắt "hung tợn" nhìn mập mạp, đem thức ăn nhặt được trả lại cho hắn, rồi lại xoay ngươi trở lại bên đống lửa.
Mập mạp dù có ngốc đến mấy, cũng biết mình nên làm gì lúc này, vội vã cầm thức ăn chạy qua, không chút khách khí ngồi bên cạnh Bạch Trầm Hương, đem phần dính đất cát bên ngoài ăn đi, phần bên trong thì đưa tới cho Bạch Trầm Hương.
Đám Lang nhân này cũng rất thông minh, không chỉ trực tiếp truy kích, còn có rất nhiều Lang nhân dạt qua hai bên, chuẩn bị chặn đường lui của ba người.
"Tiểu Tam, liều mạng đi" Đái Mộc Bạch hét lớn một tiếng. Đối mặt với số đông Lang nhân, sát khí trong lồng ngực đã hoàn toàn bị kích phát. Hổ lại bị sói đuổi, hắn đúng là không nhẫn nại được.
Đường Tam tính toán một chút về thế cục, đang lui về phía sau đột nhiên dừng lại, quầng sáng màu trắng từ dưới chân hắn mở rộng ra, đúng là Sát thần lĩnh vực.
Cùng lúc đó, lam quang phóng thích trên người hắn cũng chợt tăng lên, Lam Ngân Thảo trong rừng rậm phảng phất đều sống dậy, lấy vị trí của Đường Tam làm tâm, trong phạm vi bán kính hơn một trăm thước, tất cả Lam Ngân Thảo đều điên cuồng sinh trưởng,liều mạng cuốn lấy thân thể của Lang nhân, chính là kĩ năng tiến hóa từ Lam ngân lĩnh vực, Lam Ngân phạm vi quấn quanh.
Thân thể Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn được Đường Tam quăng ra ngoài, hướng đến địa phương dày đặc Lang nhân nhất. Mà chính hắn cũng trong nhát mắt bắn lên, Bát Chu Mâu mở rộng ra trên không trung, cả người thẳng tắp lao đến giết đám Lang nhân gần nhất.
Hổ vào bầy sói, đệ nhất, đệ nhị hai cái hồn kĩ của Đái Mộc Bạch đồng thời phóng thích. Dưới tác dụng của Bạch Hổ hộ thân chướng cùng Bạch Hổ kim cương biến, thân thể hắn tăng vọt đến hơn năm thước, bộ lông toàn thân biến thành màu vàng, hổ trảo như lưỡi dao sắc bén tung ra, dùng cách trực tiếp nhất chiến đấu với Lang nhân.
Một tên Lang nhân chưa bị Lam Ngân Thảo chế trụ bay lên không đánh tới, Đái Mộc Bạch điên cuồng hét lớn một tiếng, trực tiếp đón nhận, hổ trảo chém mạnh một cái, nhất thời máu tươi tung tóe trên không trung, tên lang nhân đã bị hổ trảo chém thành nhiều mảnh nhỏ. Dưới sự tấn công mãnh liệt của đám Lang nhân, Đái Mộc Bạch vẫn nửa bước không lùi.
Mã Hồng Tuấn cũng không cần phải che giấu võ hồn của mình nữa. Hỏa diễm nóng rực bộc phát ra, dưới tác dụng tăng phúc của dục hỏa Phượng Hoàng, một đạo Phượng Hoàng hỏa tuyến đã đem tên Lang nhân trước mặt hóa thành tro bụi. Phượng Hoàng dực thiên tường triển khai, thân thể phình to quay tròn, phát ra bảy tám đạo hỏa diễm đốt cháy thân thể bọn Lang nhân.
Ánh mắt Đường Tam bình tĩnh không hề dao động, thân thể rơi vào giữa đám Lang nhân. Lang nhân quả thật mạnh mẽ, dù hạ thân bị quấn quanh, nhưng cũng không quên phát ra từng đạo phong nhận công kích, đồng thời dùng móng vuốt của mình giằng xé Lam Ngân Thảo.
Phốc một tiếng, một cây Bát Chu Mâu đã xuyên qua thân thể của tên Lang nhân, đồng thời thân thể trên không trung khẽ chuyển, bàn tay hóa thành ngọc sắc trực tiếp bắt được một lang trảo đang chém về phía mình. Tiếng xương gãy chói tai từ lang trảo truyền lại, đồng thời, một cây Bát Chu Mâu cũng đâm vào tên Lang nhân đánh lén.
Bát Chu Mâu khát máu càng lúc càng đỏ tươi. Mỗi lần giết một tên Lang nhân, nó sẽ toàn lực hút đi sức sống của Lang nhân truyền vào trong cơ thể Đường Tam, làm cho sát tính của Đường Tam càng lúc càng tăng.
Bát Chu Mâu thể hiện lực sát thương thật là kinh khủng, đừng nói là bị đâm thủng, cho dù chỉ bị rách một vết thương nhỏ, kịch độc kinh khủng cũng có thể trong thời gian ngắn khiến Lang nhân xụi lơ xuống mà chết.
Phong nhận công kích của Lang nhân cũng không thể mang đến phiền toái quá lớn cho ba người. Dù sao, công kích của bọn chúng cũng hơi yếu. Đái Mộc Bạch dựa vào Bạch Hổ kim cương biến ngạnh kháng. Mã Hồng Tuấn dùng hỏa diễm nóng rực của dục hỏa Phượng Hoàng cùng phượng dực thiên tường hóa giải năng lượng đánh vào. Mà Đường Tam lại nhờ vào Quỷ Ảnh Mê Tung vô cùng thần diệu dễ dàng tránh né từng đạo phong nhận.
Đái Mộc Bạch một bên giết chóc tầng tầng lớp lớp Lang nhân, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn Đường Tam, không khỏi hít sâu một ngum lương khí.
Số Lang nhân bị giết bên Đường Tam dĩ nhiên còn nhiều hơn cả hắn cùng Mã Hồng Tuấn cộng lại. Lúc này, không chỉ Bát Chu Mâu mà song chưởng Đường Tam cũng như một bàn tay tử thần hư ảo múa lượn, căn bản không rõ động tác thế nào, chỉ thấy ánh sao không ngừng từ trong tay hắn phóng ra, vị trí kết thúc đều là những chỗ yếu hại trên người Lang nhân như hai mắt, yết hầu, huyệt thái dương, trái tim, hạ thể,…Chỉ trong chốc lát, đã có hơn bốn mươi tên Lang nhân ngã xuống bên cạnh hắn. Thân ảnh hư ảo của Đường Tam, trong mắt Đái Mộc Bạch lúc này giống như là một tên Tu La đến từ địa ngục. Toàn bộ hơn ba trăm tên lang nhân, lúc này có hơn một phần ba đã chết trong tay bọn họ.
Nhưng hai trăm tên Lang nhân còn lại, lúc này đã hoàn toàn vây chặt phía ngoài ba người. Hiệu quả của Lam Ngân phạm vi quấn quanh dần dần biến mất. Những tên Lang nhân chẳng những không vì cái chết của đồng bọn mà khiếp sợ, ngược lại còn càng thêm điên cuồng công kích. Máu tươi khiến hai mắt bọn chúng bị kích thích, biến thành đỏ như máu.
Ba người Đường Tam sở dĩ chọn lựa đánh giáp lá cà, không phải bởi vì dạng này có thể giết nhiều đối thủ nhất, mà vì kĩ năng của Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn đều là sát thương trên phạm vi rộng, như vậy sẽ khiến bọn họ nhanh chóng tiêu hao hồn lực hơn. Đánh giáp lá cà tuy nguy hiểm một chút, nhưng tiêu hao hồn lực sẽ ít hơn. Về phần thể lực, trải qua ma quỷ huấn luyện của đại sư, cùng với việc sử dụng dược thảo, hồn hoàn cùng hồn cốt đã khiến thuộc tính thân thể tăng lên rất nhiều. Nếu theo tình thế này mà phát triển, dù đem tất cả đám Lang nhân này giết chết cũng không hao hết thể lực của bọn hắn.
"Mộc Bạch, coi chừng!" Tiếng hét của Đường Tam vang lên bên tai của Đái Mộc Bạch. Dù đang điên cuồng chém giết, nhưng hắn cũng không bỏ qua tình huống xung quanh. Lam ngân lĩnh vực đem mỗi biến hóa trên chiến trường truyền vào trong não hắn. Chỉ bất qua trong lúc chiến đấu kịch liệt, hắn cũng không quan tâm đến việc truyền thông tin cho đồng bọn.
Ngay bên cạnh Đái Mộc Bạch, một Lang nhân hình thể rất lớn, bộ lông màu xanh lặng yên đi tới, không phát ra một tiếng động, nhìn qua rất giống sói. Thân thể tráng kiện được một tầng thanh quang nhàn nhạt lưu động bao quanh. Đúng là nhờ thanh quang này che giấu hơi thở mới có thể lặng lẽ đến gần Đái Mộc Bạch như vậy mà không bị phát hiện.
Sau khi con Lang nhân màu xanh này xuất hiện, sau lưng Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam cũng đều có một tên đang lặng lẽ tiến đến gần họ.