Đấu La Đại Lục

Chương 382 :

Ngày đăng: 00:28 20/04/20


Dịch: A Tù



Biên: A Nèo



Thanh sắc Lang nhân xuất hiện, đám Lang nhân màu xám cũng không có đình chỉ công kích, ngược lại càng thêm mãnh liệt, giúp mấy tên Thanh sắc Lang nhân thu hút sự chú ý của đám người Đường Tam vô cùng hiệu quả. Nếu như không có Lam ngân lĩnh vực, trong cảnh chiến loạn này thật khó để phát hiện ra chúng.



Đái Mộc Bạch đột nhiên xoay người lại, một đạo Bạch Hổ liệt quang ba bắn ra, nghênh đón đòn công kích bất ngờ của Thanh sắc Lang nhân.



Thanh sắc Lang nhân tuy thân thể so với Lang nhân màu xám thì lớn hơn nhiều, nhưng lại phi thường linh hoạt, đối mặt với công kích của Đái Mộc Bạch liền trong nháy mắt nằm phục người xuống, ngay sau đó toàn thân xuất hiện quang ảnh hư ảo, thân thể kề sát mặt đất trượt về phía trước, lọt qua công kích của Đái Mộc Bạch.



Khi hắn vùng dậy thì đã đi đến trước mặt của Đái Mộc Bạch, hai chân trước dương lên, lang trảo sắc bén màu đen tạo nên quang nhận hình trăng lưỡi liềm rộng chừng một thước, muốn đem thân thể Đái Mộc Bạch cắt ngang làm hai mảnh.



Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam cũng đồng thời gặp phải công kích. Thanh sắc Lang nhân công kích Mã Hồng Tuấn đột nhiên tăng tốc, toàn thân liền hóa thành một bóng hư ảnh màu xanh, lao thẳng đến Mã Hồng Tuấn. Nó lựa chọn cơ hội vô cùng tốt, chính là khi Mã Hồng Tuấn dùng hai cánh hỏa diễm của mình đẩy bay hai đầu Lang nhân bình thường, thân thể liền lộ ra sơ hở. Bất đắc dĩ. Mã Hồng Tuấn cũng chỉ có thể kéo hai tay về che chắn trước người, chuẩn bị cùng hắn ngạnh kháng.



Quỷ dị là, khi mắt thấy Thanh sắc Lang nhân sắp đâm vào hai cánh của Phượng Hoàng hỏa diễm, không ngờ lại trái với quy luật tự nhiên là đột ngột dừng lại trên không trung, thân hình liền uốn cong về phía sau, hai chân trước đặt trên đầu, sau đó bật mạnh lại, thanh quang bạo phát, hóa thành một đạo quang nhận màu xanh dài đến hai thước chém thẳng vào mặt của Mã Hồng Tuấn.



Mà tên Thanh sắc Lang nhân công kích Đường Tam lại có thể tích lớn nhất, so với hai tên kia còn lớn hơn vài phần, đôi mắt hoàn toàn hiện ra màu xanh. Lặng yên không một tiếng động từ sau lưng muốn đánh lén Đường Tam. Trong ba tên, hắn là tên đầu tiên phát động công kích. Đây là nguyên nhân vì sao Đường Tam chỉ kịp nhắc nhở cho Đái Mộc Bạch mà không kịp nhắc nhở Mã Hồng Tuấn.



Thanh quang lạnh lẽo phủ lên thân thể khiến hắn gần như là trong suốt. Phương thức công kích cũng bất đồng với hai tên kia. Không cần dùng lợi trảo hóa thành quang trảm, khi khoảng cách đến Đường Tam chỉ còn ba thước, hắn liền há miệng phun ra một vòng sáng màu xanh, bay đến bao phủ lấy thân thể Đường Tam.



Tại thời khắc tên Lang nhân đó phát động tấn công, Đường Tam cũng đã phát hiện được, nhưng lúc này hắn cũng đang phải chịu một áp lực cực lớn, chừng hơn mười tên Lang nhân hung mãnh không sợ chết đánh tới, tựa như đã hoàn toàn điên cuồng.



Lãnh quang trên mặt Đường Tam chợt lóe, hai tay trước ngực khép lại, ngay khi công kích sắp đánh tới lưng, hắn đã biến mất. Vòng sáng màu xanh xẹt qua vị trí của hắn lúc trước, bao phủ lấy hai tên Lang nhân đang lao đến. Chỉ thấy hai tên đó trên người có thêm một tầng sáng màu xanh, sau đó toàn thân co quắp kịch liệt, máu tươi phun ra như mưa, chẳng những là máu, thậm chí ngay cả nội tạng cũng bị bắn ra ngoài, trong chớp mắt đã tử vong. Lấy thân thể cường hãn của bọn chúng, không ngờ lại bị vòng sáng màu xanh đó dễ dàng cắt đứt.



Thân hình Đường Tam lại hiện ra, đứng trên đỉnh đầu của Thanh sắc Lang nhân. Bát Chu Mâu mang theo hơi thở máu tanh nồng đậm đâm thẳng xuống tên Lang nhân.



Nhưng phản ứng của hắn cũng cực nhanh. Lúc Đường Tam tưởng rằng Bát Chu Mâu đã xuyên qua thân thể nó, lại phát hiện thứ mình đâm phải chỉ là tàn ảnh do tên Lang nhân lưu lại. Ngay sau đó, một cỗ lực mạnh truyền đến khiến Đường Tam không thể không thu hồi Bát Chu Mâu, cả người cấp tốc quay cuồng trên không trung, đòn đánh kịch liệt vào trước ngực hắn khiến máu huyết toàn thân như sôi trào.



Cái này cũng là nhờ thân thể hắn cực kì cứng cỏi, hơn nữa còn có Bát Chu Mâu phòng hộ, chứ đổi lại là hồn sư khác, cú va chạm này cũng khiến họ muốn mất đi nửa tính mạng.



Đường Tam thầm mắng chính mình khinh địch, thân thể khẽ động, hắn lần nữa thi triển thuấn di, trong nháy mắt dời đi, né tránh hơn mười đạo phong nhận màu xanh do tên Thanh sắc Lang nhân phóng ra truy kích hắn. Từ việc Thanh sắc Lang nhân phát ra số phong nhận này đã thấy được hắn không đơn giản như những tên Lang nhân bình thường khác.



Lang nhân bình thường chỉ phát ra phong nhận rộng khoảng hơn một xích, độ dày không quá ba tấc, mà phong nhận do tên Thanh sắc Lang nhân này phát ra, riêng độ dày đã vượt qua một thước, độ rộng lại hơn một thước, uy lực không thể so sánh với nhau. Nơi nào nó đi qua, cây cối đều bị cắt nát bấy, trong không khí liên tiếp phát ra tiếng rít chói tai. Tình thế bên Đường Tam rất khẩn cấp, bên Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch cũng không tốt hơn bao nhiêu. Đái Mộc Bạch sau khi phóng Bạch Hổ liệt quang ba ra, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được đối thủ dưới tình huống đó lại có thể xuyên qua được, mà lúc này, song chưởng của hắn vừa đánh bay một tên Lang nhân khác, trước ngực mở rộng.



Đối mặt với quang nhận đang oanh tới của địch thủ, hắn chỉ có thể lựa chọn ngạnh kháng ngăn cản. Hai hổ chưởng mang theo mong vuốt sắc bén hạ xuống, cùng với đạo công kích của Thanh sắc Lang nhân đánh vào nhau.



Tiếng nổ ầm ầm vang lên, Thanh sắc Lang nhân bị oanh kích bay ngược ra sau, nhưng Đái Mộc Bạch tuyệt đối cũng không dễ chịu gì, thân hình chẳng những ngã xuống, hơn nữa trước người còn bị thanh quang nọ cắt xé da thịt, dù là Bạch Hổ hộ thân chướng cùng Bạch Hổ kim cương tráo giúp hắn ngăn chặn công kích, nhưng kình khí sắc bén cũng xâm nhập vào kinh mạch, đau đớn kịch liệt cùng năng lượng bị tản mát khiến hắn không thể sử dụng hồn lực đẩy khí kình ra.



Theo phán đoán của hắn, tên Thanh sắc Lang nhân lực lượng có lẽ không bằng mình, chỉ khoảng vào cỡ năm mươi cấp hồn sư, nhưng mấu chốt là mình đối với năng lực của hắn lại không hiểu rõ lắm, chung quanh lại còn đông đảo Lang nhân vây công, sợ rằng phải khổ chiến rồi.



Bên kia, tình huống của Mã Hồng Tuấn cũng là không tốt. Lực công kích của tên Thanh sắc Lang nhân càng thêm kinh khủng, trong tiếng cọ xát chói tai, phượng dực thiên tường của mập mạp đã bị chém bay mất một nửa. Mặc dù Phượng Hoàng hỏa diễm của hắn có đốt được cánh tay của tên kia, nhưng hắn cũng đồng dạng bị khí kình sắc bén xâm nhập vào cơ thể, song chưởng truyền đến sự đau nhức như là bị bẻ gãy rời vậy.



Ba gã Thanh sắc Lang nhân đánh lén không nghi ngờ là đã thành công. Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch phát hiện ra sớm nên chỉ bị vết thương nhẹ, còn thương thế của Mã Hồng Tuấn lại nặng hơn một ít.




Mã Hồng Tuấn cũng đã trở về bên người Đường Tam. Ba người lưng dựa vào nhau, đem khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp nuốt trôi, khôi phục thể lực của mình.



Đái Mộc Bạch cười khổ nói:" Không nghĩ tới một trận chiến lại gian khổ đến thế này!"



Đường Tam nói:" Là địch nhân của ta thì phỏng chừng còn chưa đủ. Không nghĩ tới trong đám Lang nhân còn có cường giả như mấy tên Thanh sắc Lang nhân. Nếu như ta đoán không sai, bọn chúng hẳn là một loại tồn tại của Lang nhân biến dị. Các phương diện so với Lang nhân bình thường thì mạnh hơn nhiều."



Đái Mộc Bạch gật đầu, nghĩ lại có chút sợ hãi nói:" Nếu không phải ngươi phản ứng nhanh, không cho bọn chúng phát huy toàn bộ thực lực, sợ rằng chúng ta đã gặp phiền toái rồi. Tiểu Tam, thứ ám khí vừa nãy ngươi dùng khiến ta thấy mà nghẹn cả họng. Có thể cho ta học được không?"



Đường Tam hướng đến Đái Mộc Bạch gật đầu khẳng định, cười nói:"Có thể học, nhưng phải bắt đầu từ nhỏ. Các ngươi hiện tại muốn học, đầu tiên phải phế bỏ võ hồn của mình, sau đó hết thảy đều trở lại từ đầu, tu luyện thêm vài chục năm, hẳn là có thể sử dụng."



Đái Mộc Bạch cười ha ha nói:" Vậy thì thôi đi. Mập mạp, ngươi thế nào rồi?"



Mã Hồng Tuấn lúc này tâm tình đã vững vàng trở lại, cười khổ nói:" Cũng tàm tạm. Hiệu quả hương tràng của Áo Tư Tạp lại tăng cường thì phải, hồi phục được vết thương. Nhưng muốn cánh tay của ta khỏi hẳn, chắc phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa."



Đái Mộc Bạch nói:" Các ngươi trước tiên ở đây nghỉ ngơi, ta đi quan sát đám thôn dân này một chút, thuận tiện kiểm tra xem có còn dư nghiệt Lang nhân nào sống sót không?"



Đường Tam hướng đến Đái Mộc Bạch gật đầu. Thân thể hắn mặc dù đã suy yếu, nhưng cùng Mã Hồng Tuấn ở một chỗ, tự bảo vệ là không thành vấn đề. Đường Tam vừa ăn vài cây hương tràng, phát hiện cảm giác suy yếu đã giảm đi nhiều. Hẳn là không tới ba ngày đã có thể khôi phục lại. Dù sao, ở kiếp trước có ai được dùng khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp đâu chứ?



Không lâu sau, Đái Mộc Bạch trở lại, sắc mặt xanh mét.



"Mẹ kiếp! Đám Lang nhân này đúng không phải là người. Tất cả nữ nhân cùng hài tử đều đã chết hết."



"Cái gì?" Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn đồng thời kinh hô.



Đái Mộc Bạch nói:" Hẳn là trước khi cùng chúng ta động thủ chúng đã giết chết hết nữ nhân cùng hài tử. Không ngờ việc chúng ta xuất hiện lại khiến…" Nói tới đây, trong mắt hắn toát ra quang mang thống khổ. Chính hắn là người yêu cầu cùng đối phương trực diện chiến đấu. Nhưng cũng bởi vì vậy mà đám Lang nhân phải giết chết hết số nữ nhân và hài tử mang theo. Trong rừng rậm, ngoại trừ ba người bọn họ, không còn ai có thể sống sót.



Mặc dù đã giết chết hết đám Lang nhân, nhưng lại không thể cứu những thôn dân còn lại, loại cảm giác này như một tảng đá nặng đặt ở trong lòng.



Đường Tam động thân, vỗ vỗ bả vai của Đái Mộc Bạch:" Lão đại, đừng suy nghĩ nhiều. Ít nhất chúng ta đã thay bọn họ báo thù."



Đái Mộc Bạch hờ hững không nói, Đường Tam liền đi tới bên thủ lĩnh Thanh sắc Lang nhân, rút số ám khí trên người hắn ra. Mặc dù một số loại chỉ dùng được một lần, nhưng phần lớn đều có thể dùng lại. Bọn họ sắp đi đến Hải Thần đảo, ám khí đối với Đường Tam là cực kì trân quý, dùng đi một miếng là ít đi một miếng.



Lúc hắn đang nhổ một ngọn liễu diệp đao trên người Thanh sắc Lang nhân thủ lĩnh, đột nhiên phát hiện ở bên dưới vị trí mà liễu diệp đao cắm vào hiện lên một mảnh thanh quang. Nơi đó không có máu chảy ra.



"Di, đây là cái gì?" Liễu diệp đao động đậy, cạy ra một mảng đùi của Thanh sắc Lang nhân, lộ ra thanh mang sáng lóe bên trong.



Thanh quang cũng đồng dạng hấp dẫn Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch, cả hai đều cùng chạy lại xem. Nhìn vào đó, ba người bỗng có cảm giác dở khóc dở cười.



Vật thể màu xanh nọ dĩ nhiên là một khối hồn cốt, một khối đùi phải cốt. Thanh quang u uẩn bên trong, biểu hiện hơi thở cường hãn.



Đái Mộc Bạch hướng Đường Tam nói:"Tiểu Tam, ngươi nói thứ này là do tự mình nó có, hay là giết chết hồn thú rồi thu hoạch được?"