Đấu La Đại Lục

Chương 383 :

Ngày đăng: 00:28 20/04/20


Dịch: dphilong



Biên: A Nèo



Đường Tam cười khổ nói: "Loại sinh vật Lang Nhân này lần đầu tiên ta thấy, thật sự rất khó nói, nhưng bất luận nói như thế nào, khối hồn cốt này hiện tại là của chúng ta. Nếu như ta đoán không sai, ba gã Lang Nhân màu xanh này thực lực vốn không sai biệt lắm. Chính là bởi vì hắn có thêm khối hồn cốt này mới có thể hoàn toàn áp đảo hai con Lang Nhân màu xanh trên. Mộc Bạch, khối hồn cốt này hẳn là thuộc về ngươi. Trong thất quái chúng ta chỉ có ngươi không có hồn cốt.



Đái Mộc Bạch sửng sốt một chút "Nhưng còn có Tiểu Vũ".



Đường Tam ánh mắt ảm đạm: "Tiểu Vũ hiện tại không cần hồn cốt. Lão đại, ngươi cũng đừng khách khí, ngươi là đại ca của chúng ta, vẫn đều là chiếu cố chúng ta, hiện tại các huynh đệ đều có hồn cốt, ngươi cũng có thể lấy một khối thuộc về mình. Tiến thêm một bước tăng lên thực lực của mình, Hải Thần đảo hành trình lần này của chúng ta cũng có thể an toàn một ít. Nếu như ta đoán không sai. Khối hồn cốt này có thể có hai loại kỹ năng. Có lẽ là hư hóa kỹ năng kỹ năng mà Lang Nhân màu xanh kia có thể làm suy yếu vật lý công kích trên phạm vi lớn, có lẽ vừa mới rồi lúc cuối cùng hắn thi triển khát máu kỹ năng. Nhưng bất luận là cái nào đối với ngươi mà nói đều là hết sức hữu dụng. Hơn nữa khối hồn cốt này tất nhiên có thể gia tăng tốc độ của ngươi trên phạm vi lớn, cùng với thuộc tính toàn thân tương đối hữu dụng".



Đái Mộc Bạch tiếp nhận hồn cốt màu xanh, hắn cũng không phải kiểu người quá để ý trực tiếp đem khối hồn cốt kia hóa thành hình thái năng lượng ấn vào bên trong đùi phải của mình, khoanh chân ngồi xuống, hấp thu hiệu quả của hồn cốt.



Ước chừng một canh giờ, Đái Mộc Bạch mới từ trong trạng thái tu luyện khôi phục lại. Lúc này, trên người Mã Hồng Tuấn ngoại trừ vết thương trên cánh tay trái còn lại đều đã khôi phục. Đường Tam mặc dù suy yếu nhưng bước đi vẫn không có vấn đề.



"Lão đại, thế nào?" Mã Hồng Tuấn có chút tò mò hỏi.



Thần sắc trên mặt Đái Mộc Bạch rõ ràng chuyển biến tốt đẹp. Lúc trước bởi vì đám thôn dân tử vong tâm tình của hắn thật sự uất ức vô cùng. Mặc dù Đường Tam khuyên hắn vài câu, nhưng tại trong lòng hắn không cách nào tiêu tan, nhưng lúc này sau khi hấp thu khối hồn cốt này xong tâm tình của hắn rõ ràng sáng sủa hơn rất nhiều. Dù việc tử vong của đám thôn dân vẫn còn trong lòng nhưng ít ra ngoài mặt cũng tốt hơn chút.



"Tiểu Tam đoán khối hồn cốt này cung cấp cho ta năng lực là khát máu thật sự đúng, đây là một năng lực rất kinh khủng. Khối hồn cốt này có tên là "khát máu cuồng hóa cơn lốc đùi phải". Trên người cảm giác phảng phất nhẹ nhàng hơn rất nhiều, kỹ năng khát máu cuồng hóa của hồn cốt có thể khiến thân thể của ta trong nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng hóa, công kích và phòng ngự đều tăng thêm trăm phần trăm, tốc độ tăng lên trăm phần trăm nhưng không biết khi sử dụng kỹ năng này còn có thể bảo trì thanh tỉnh hay không".



Đường Tam suy nghĩ một chút nói: "Tạm thời không nên sử dụng kỹ năng hồn cốt này, vạn nhất sau khi ngươi sử dụng kỹ năng thần chí không rõ, rất có thể gặp phải phản hiệu quả. Chờ chúng ta có cơ hội lấy được một khối đầu hồn cốt, sau khi trang bị cho ngươi đầu hồn cốt thì tinh thần lực tăng lên hẳn là có thể khống chế khát máu cuồng hóa của mình".



Tại phương diện võ hồn này, Đường Tam là đệ tử của Đại Sư nên chắc chắn có kinh nghiệm nhất trong nhóm, Đái Mộc Bạch gật đầu, ánh mắt chuyển hướng thi thể chung quang, nói: "Chúng ta đem thi thể tụ tập lại một chỗ, cũng nên trở về rồi, nếu không bọn họ chờ đợi phải nóng lòng".



Đem thi thể của Lang Nhân và thôn dân phân biệt tụ tập cùng một chỗ, Đường Tam đứng trước thi thể đám thôn dân, khe khẽ thở dài: "Xin lỗi, không thể cứu được các ngươi, nhưng chúng ta đã thay các ngươi báo thù. Các ngươi cũng có thể nhắm mắt". Ba ngươi không nói gì nhưng đồng dạng hướng về đám thôn dân chết thảm bái ba cái.



Khi bọn hắn rời đi, Phượng Hoàng hỏa diễm phóng ra thiêu đốt, dưới sự khống chế tận lực của Mã Hồng Tuấn chỉ là bùng lên tại địa phương bọn họ đem thi thể chất đống cùng một chỗ. Theo việc rời xa địa phương máu tanh đó tâm tình của bọn họ cũng dần dần tốt lên. Mặc dù không cứu được thôn dân, nhưng bọn họ chém giết Lang Nhân này tương đương với việc đã cứu được rất nhiều dân thường khác.



Dưới tinh thần lực của Đường Tam chỉ dẫn, rất nhanh ba người về tới chỗ đồng bọn chờ đợi.



Đường Tam tay phải vừa nhấc, thu hồi Hải Hãn Càn Khôn Tráo, mọi người chờ đợi đã sớm lo lắng, mắt thấy ba người toàn thân đầy máu, không khỏi đều giật mình. Chu Trúc Thanh càng là trước tiên nhào tới trước người Đái Mộc Bạch, nàng không mở miệng, nhưng sự khẩn trương trong mắt là không thể che dấu được.



Đái Mộc Bạch xoa xoa đầu Chu Trúc Thanh: "Yên tâm đi, ta không có việc gì, máu trên người chúng ta đều là máu của địch nhân. Chỉ có mập mạp bị thương, lần này vận khí tốt có thể thu được một khối hồn cốt". Lập tức hắn đem quá trình của chuyến này nói đơn giản một lượt. Khi mọi người nghe nói đến Lang Nhân tàn nhẫn như thế, một đám đều không khỏi lộ vẻ oán giận. Bạch Trầm Hương lại càng liên tục gật đầu vì chính nàng đã tận mắt thấy thảm cảnh của thôn dân.



Tiểu Vũ đã trốn phía sau Trữ Vinh Vinh, ánh mắt mặc dù trống rỗng, nhưng vẻ mặt lại biến thành hoảng sợ.



Đường Tam nhất thời nhớ tới lần trước sau khi mình giết người bộ dáng Tiểu Vũ không muốn đến gần mình. Thầm than một tiếng, nói: "Tiểu Áo, ngươi mang một ít nước đến đây, chúng ta trước cần tẩy rửa thân thể".



Ba người ở trong rừng bên đường dùng hơn mười túi nước mới rửa sạch máu khô trên người. Thay quần áo mới, lúc này mới trở lại chỗ mọi người. sắc mặt Mã Hồng Tuấn có chút tái nhợt, di chứng sau khi mất máu quá nhiều lúc này đã hiển hiện ra. Cho dù có khôi phục đại hương tràng của Áo Tư Tạp, máu mất cũng cần thời gian dài để khôi phục.



Bạch Trầm Hương mắt thấy mập mạp ngay cả bước đi đều có chút không ổn, vội vã đi lên dìu đỡ hắn. Cánh tay trái của mập mạp đều buông thõng xuống lặng lẽ lên xe ngựa.



Sau khi Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch lên xe ngựa. Đường Tam đem tình huống của Tiểu Vũ nói một chút, tạm thời thay đổi vị trí một chút, cho Tiểu Vũ ở bên trong xe ngựa ngồi cùng Trữ Vinh Vinh, hắn thì cùng Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn ngồi ở bên ngoài. Cho dù như thế Đường Tam thỉnh thoảng vẫn thấy bộ dáng thân thể run sợ của Tiểu Vũ. Hiển nhiên là bị sát khí phát ra trên người bọn họ ảnh hưởng.



Nếu như chỉ có một mình Đường Tam, hắn khẳng định sẽ ở dưới xe ngựa đi theo, nhưng mập mạp thương thế không nhẹ, hắn như thế nào có thể vì người yêu mà yêu cầu các huynh đệ của mình xuống xe đi bộ chứ?



Trong lòng vừa động, Đường Tam đã nghĩ tới biện pháp, lam quang lưu động, Hải Hãn Càn Khôn lần nữa xuất hiện, trong quang mang lóe ra đem Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp ba người bao phủ ở bên trong. Ba người trong xe ngựa nhất thời biến mất. Có Hải Hãn Càn Khôn Tráo tự nhiên có thể dễ dàng đem hơi thở ngăn cách lẫn nhau.


Đường Tam cười khổ nói: "Cứ như vậy làm sao đi được nữa, Trúc Thanh, Vinh Vinh, Hương Hương, các ngươi cùng Tiểu Vũ quay lên xe ngựa đi".



Trữ Vinh Vinh cười hì hì nói: "Để cho bọn họ nhìn là được, thế này có là gì?"



Đường Tam lắc đầu nói: "Mục đích chuyến này của chúng ta chính là Hải Thần đảo, không nên sinh chuyện, mặc dù nơi đây xa xôi nhưng hẳn là cũng có phân điện của Võ hồn điện tồn tại, chúng ta đi cần phải giữ bí mật nhất là đối với Võ hồn điện".



Sau khi tứ nữ lên xe, quả nhiên tốt hơn nhiều. Ngoại hình của Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp mặc dù trong nam nhân cũng nổi bật. Nhưng nam nhân khó có khả năng có lực hấp dẫn như nữ nhân, Cho nên người xung quanh chú ý đến bọn họ cũng ít đi rất nhiều.



Thương lượng đơn giản một chút, mọi người quyết định ở bên trong Hãn Hải thành hai ngày, một đường vất vả cũng cần tu chỉnh một chút, tiếp theo làm một số chuẩn bị trước khi ra biển.



Bọn họ ở khu phía tây bên trong thành tìm một lữ điếm bình thường nghỉ lại. Trữ Thiên vốn chuẩn bị trở về nhưng bị Đường Tam giữ lại một ngày, một đường vất vả cần phải nghỉ ngơi xả hơi.



Đái Mộc Bạch mãnh liệt yêu cầu cùng Chu Trúc Thanh một gian. Hiển nhiên, hắn đã sớm không nghĩ đến chuyện tốt. Chu Trúc Thanh mặc dù sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng không phản đối. Áo Tư Tạp nhân cơ hội cũng muốn cùng Trữ Vinh Vinh một gian, lại bị Trữ Vinh Vinh đỏ mặt một cước đá ra. Lý do rất đơn giản, nàng muốn bồi Tiểu Vũ ngủ.



Lần này lại xuất hiện vấn đề, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh một gian, Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh một gian, Đường Tam và Áo Tư Tạp một gian đây không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề xuất hiện trên người Mã Hồng Tuấn và Bạch Trầm Hương, dựa theo an bài đã nói. Như vậy chính là hai người bọn họ ở một gian cuối cùng. Đừng nói Bạch Trầm Hương không đồng ý, chính là mập mạp cũng tỏ vẻ phản đối.



Trên đường lúc thương thế của hắn chuyển biến tốt đẹp cũng biết được người hôm đó khâu vết thương là ai, còn làm cho đầu gối của người ta bị thương. Đái Mộc Bạch cẩn thận miêu tả cho hắn tình cảnh khi đó. Bắt đầu từ ngày đó thái độ của Mã Hồng Tuấn đối với Bạch Trầm Hương đã xảy ra chuyển biến. Lúc ban đầu, hắn đối với Bạch Trầm Hương là mặt dày dây dưa, sau lại khi thương tâm khi lãnh đạm không bao lâu là nhiệt tình nhưng trong lòng cũng không ôm hy vọng quá lớn. Nhưng sau khi biết quá trình Bạch Trầm Hương khâu lại vết thương mập mạp đã hoàn toàn thức tỉnh rồi. Hắn thề trước mặt Đái Mộc Bạch, nữ nhân như vậy nếu không thể cưới làm vợ, hắn sống tính là uổng phí. Bởi vậy, từ sau khi thương thế tốt hơn Mã Hồng Tuấn chẳng những khôi phục ân cần như trước kia. Hơn nữa trình độ mặt dày càng tiến thêm một bước, bất luận Bạch Trầm Hương nói hắn béo cũng tốt, sắc quỷ cũng tốt, hắn hoàn toàn coi như không nghe thấy, tựa như một con ruồi to mỗi ngày đều vây quanh bên người Bạch Trầm Hương. Hắn lúc này đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng muốn trong hành trình đi Hải Thần đảo đối phó lão bà này.



"Ai, ta là thanh niên tốt đẹp, quên đi, Hương Hương ta không có việc gì, nhẫn nại nhẫn nại đi, ta có thể chịu khổ để ở cùng một phòng với nàng".



Nếu như người không rõ chân tướng, nhìn bộ dáng bi thương cảm thán như vậy của Mã Hồng Tuấn nhất định sẽ tưởng hắn chịu ủy khuất lớn, nhưng Sử Lai Khắc Thất Quái mọi người ai chẳng biết hắn nói là ý gì?



Vẻ mặt của Bạch Trầm Hương cực kỳ đáng yêu, mắt to xinh đẹp trừng lên nhìn Mã Hồng Tuấn: "Ngươi, ngươi …" bị hắn làm cho tức giận có chút nói không nên lời.



Áo Tư Tạp tự nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội này, lập tức đi tới bên người Bạch Trầm Hương nói: "Ta thay ngươi nói, thật không biết xấu hổ, chưa từng thấy ai giống mập mạp không biết xấu hổ như vậy. Đúng không".



Bạch Trầm Hương lập tức gật đầu. Oán hận nói: "Không sai".



Mã Hồng Tuấn vẫn giả bộ như trước, vẻ mặt ủy khuất nói: "Ta như thế nào không biết xấu hổ? Chẳng nhẽ ta không phải thanh niên tốt đẹp sao? Nói như thế nào cũng có hơn hai trăm cân thịt chứ, có ta bên ngươi, ngươi có nhiều cảm giác an toàn hơn hẳn đấy! Ngươi nghĩ lại xem, nếu thuê một người lợi hại giống ta làm bảo tiêu vậy tốn bao nhiêu tiền? Ta đây lại là miễn phí, yên tâm đi, nếu ngươi buổi tối làm phiền ta, ta cũng chịu, ai bảo chúng ta quan hệ tốt như vậy chứ, ngươi cứ an tâm can đảm đến làm phiền ta đi".



Nhìn vẻ mặt cười bỉ ổi của mập mạp, mọi người rốt cuộc nhịn không được nhất thời tiếng cười vang lên.



Bạch Trầm Hương tức giận nhìn mập mạp, trên mặt phẫn nộ biến mất, dưới sự kinh ngạc của mọi người vẫn một bộ dáng vui vẻ mỉm cười đi từng bước hướng Mã Hồng Tuấn.



Mã Hồng Tuấn cũng bị dọa sợ, hắn yêu nhất bộ dáng xinh đẹp của Bạch Trầm Hương khi tức giận, nhưng vẻ mặt trước mắt hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn chưa khi nào thấy Bạch Trầm Hương cười như vậy với mình! Trong lúc nhất thời thật sự có chút tiếp thụ không nổi, theo tiềm thức lui về phía sau: "Ngươi, ngươi muốn gì?"



Bạch Trầm Hương mỉm cười càng thêm mỹ lệ "Ngươi lùi cái gì? Ta rất đáng sợ sao? Ngươi không phải muốn cùng ta ngủ sao? Như thế nào lại sợ?"



Mập mạp chớp chớp tiểu nhãn, vội vã ưỡn ngực: "Ai sợ, đi, Hương Hương, chúng ta trở về phòng đi".



Hoàn toàn ngoài dự tính của hắn chính là Bạch Trầm Hương lại dứt khoát gật đầu nói: "Được, đi!"



"A?" lần này đến lượt Sử Lai Khắc Thất Quái giật mình. Đừng nói bọn họ còn không nhìn ra Bạch Trầm Hương đối với mập mạp có tình yêu nam nữ, nếu tính thật có cũng sẽ không nhanh như vậy đã …



Mã Hồng Tuấn nuốt xuống một miệng nước miếng. Mặc dù cùng Bạch Trầm Hương ngủ cùng một phòng đối với hắn có sức hấp dẫn tuyệt đối nhưng không biết tại sao, nhìn bộ dáng vẻ mặt tươi cười như vậy của Bạch Trầm Hương sống lưng hắn lại là một trận phát lạnh.



"Hương Hương, ngươi thật sự muốn ngủ cùng ta hả?" Mã Hồng Tuấn dò hỏi.