Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 474 : Thu Nhi, ta không phải là người thêu dệt

Ngày đăng: 11:59 30/04/20


Nghe Huyền lão nói như thế, tất cả mọi người trầm tư. Không có sự tham dự của các tông phái, thì họ đã cầm chắc giải quán quân. Chính như lời Huyền lão, nếu Bản Thể Tông cũng tham gia đại tái, thì sẽ có phiền toái rất lớn. Chưa nói đến cả trăm ngàn tông môn khác, có thực lực không chỉ mỗi một Bản Thể Tông. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo, còn có một Hạo Thiên Tông không kém Bản Thể Tông.    Bối Bối nói:

    - Huyền lão, như vậy, lần tham dự này chúng ta gặp khó khăn lớn, ngài triệu tập chúng ta muốn giúp chúng ta tăng cường tu luyện ư?    Huyền lão khoát tay:

    - Dù cho quy chế đại tái có thay đổi, ta cũng rất tin tưởng các con. Đại tái lần trước, bất lợi như thế mà các con vẫn giành được quán quân, sau 5 năm, các con lại có khác biệt cực lớn. Mấy tông môn kia tham gia thì sao chứ? Các con có phiền toái một chút nhưng ta vẫn tin quán quân sẽ không thoát khỏi tay chúng ta. Nhưng các con có nghĩ, quy chế đại tái thay đổi, đối với học viện thì không tốt, nhưng với riêng các con thì chẳng phải là quá tốt hay sao, cả bảy đứa chẳng phải đều thuộc về một tông môn thôi sao?    Nghe vậy, mọi người giật mình. Mọi người nhận danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc trọn đời, do đó trong đầu luôn mang tâm tưởng là thành viên học viện Sử Lai Khắc tham dự đại tái, chắc chắn sẽ là chủ lực. Thế nhưng có vẻ như theo lời nói Huyền lão thì không phải như vậy!    Từ Tam Thạch sửng sốt:

    - Huyền lão, ý của lão là cho phép chúng ta đại diện Đường môn...    Huyền lão khẽ mỉm cười: 

    - Không phải là cho phép, mà phải nói các con có bằng lòng hay không...    Bảy người tròn mắt nhìn nhau.    Huyền lão nói:

    - Bảy đứa lấy lấy danh nghĩa Đường môn tham dự, vậy thì học viện cũng sẽ phái ra một đội ngũ khác. Trên thực tế, danh hiệu thất quái Sử Lai Khắc của các con vẫn không thay đổi, nói cách khác, dù rằng mang danh nghĩa Đường môn, nhưng ai sáng suốt đều biết rõ xuất thân các con từ học viện Sử Lai Khắc. Mà như vậy, thì cũng giống như Sử Lai Khắc chúng ta được đem hai chi đội đến đại tái, chắc ăn hơn gấp đôi.    Bối Bối lưỡng lự:

    - Nhưng nếu như chúng con lại giành quán quân, vậy thì vinh quang bao năm nay của học viện...    Huyền lão thản nhiên:

    - Mục lão đã từng nói, vinh quang không thể trở thành ràng buộc, vì tương lai phát triển của học viện, cũng vì tương lai của các con, chỉ một chút hư vinh thì có là gì? Chẳng lẽ các con giành được quán quân, thì Sử Lai Khắc chúng ta không còn là học viện đệ nhất đại lục sao?    Nói tới đây, ánh mắt lão đầy kiêu hãnh.    Bối Bối suy tư một lát, rồi nói:

    - Nếu như chúng ta đại diện Đường môn xuất chiến, cũng phải đối mặt vài vấn đề. Ví dụ như đội viên dự bị, chúng ta không thể tìm ra được. Nói lại, bên phía học viện còn có thể phái ra một đội ngũ thích hợp khác để tham gia không?    Huyền lão cười nói:

    - Ngươi coi thường học viện quá đó. Chuyện này ta vốn đang do dự, nhưng không lẽ Vũ Hạo không nói cho ngươi biết học viện vừa mới thu nhận một đại thiên tài?    Hoắc Vũ Hạo gần như lập tức thốt lên:

    - Vương Thu Nhi?    Huyền lão gật đầu:

    - Không sai. Nếu như các ngươi đại diện Đường môn xuất chiến, vậy thì Vương Thu Nhi sẽ đuọc phong làm đội trưởng của học viện Sử Lai Khắc. Học viên ưu tú dưới 20 tuổi thì học viện nào có thiếu, so ra thì kém các ngươi, nhưng không phải là quá tệ đâu. Ta cho các ngươi vài ngày suy nghĩ, ba ngày sau cho ta câu trả lời cuối cùng.    - Vâng!    Bối Bối lập tức đáp ứng. Thái độ của hắn cho thấy đại sư huynh Đường môn lúc này tâm tình cũng đang mất bình tĩnh, cứ như sóng gió đang nổi dậy trong lồng ngực.    Cúi chào Huyền lão, mọi người trở về ngay phòng ký túc xá của Bối Bối và Từ Tam Thạch.    Từ Tam Thạch nói:

    - Bàn chút đi, chúng ta làm gì đây? Đại diện Sử Lai Khắc hay Đường môn?    Hòa Thái Đầu nói:

    - Ta thấy không có gì khác nhau cả, Huyền lão nói đúng, dù chúng ta đại diện cho bên nào thì mọi người ai cũng biết chúng ta là Sử Lai Khắc. Chúng ta đại diện Đường môn, thì đồng nghĩa Sử Lai Khắc được gửi 2 chi đội tham gia đại tái, đâu phải chuyện xấu.    Giang Nam Nam khẽ nhíu mày:

    - Ta chỉ lo, nếu chúng ta đại diện Đường môn xuất chiến, sợ rằng chi đội đại diện học viện Sử Lai Khắc khó mà giành được quán quân, cho dù bại bởi chúng ta hay đội ngũ khác, thì cũng có nghĩa là vinh quang đại tái vạn năm qua sẽ phải kết thúc. Mất đi như vậy, ta thấy không cam lòng. Huyền lão nói rất bình thường, nhưng vinh quang này e rằng ảnh hưởng rất lớn với Sử Lai Khắc chúng ta!    Tiêu Tiêu không nói gì, thường khi bàn luận những chuyệnn này cô bé ít khi mở miệng.    Bối Bối nhìn sang Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông:

    - Các ngươi thì sao?    Hoắc Vũ Hạo hơi trầm ngâm:

    - Ta cho rằng, chúng ta nên đại diện Đường môn xuất chiến. Tư tâm mà nói, vì Tiểu Nhã lão sư, ta nhất định phải dốc toàn lực đưa Đường môn của chúng ta phát dương quang đại. Công tâm mà nói, Đường môn không thể phụ thuộc mãi vào học viện, chúng ta nhất định phải tạo lập danh vọng riêng của môn phái, đánh dấu những mốc son của Đường môn cho thiên hạ nhìn vào. Về phần vinh quang của học viện, ta cho rằng chúng ta đại diện Đường môn xuất chiến cũng không ảnh hưởng.    - Không ảnh hưởng?    Bối Bối nghi hoặc nhìn hắn.    Hoắc Vũ Hạo thì thầm một câu, ánh mắt mọi người liền thay đổi.

    - Cái này, có quá vô sỉ không đó? Ban tổ chức đại tái cho phép sao?    Vương Đông Nhi nói ngay, ánh nhìn đối với Hoắc Vũ Hạo cũng khá quái dị.    Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ hỏi:
    - Ở lại, không đi!    Kinh Tử Yên hậm hực:

    - Ở lại, đợi chúng ta học xong tuyệt học Đường môn lại thu thập ngươi.    Hoắc Vũ Hạo cười nói:

    - Lúc nào cũng hoan nghênh. Tốt, sau này mọi người là huynh đệ Đường môn, để ta giới thiệu.    Hắn liền giới thiệu các sư huynh tỷ muội, Quý Tuyệt Trần tính tình đơn giản, chỉ gật đầu. Kinh Tử Yên thì thân thiện chào hỏi.    Bối Bối ngầm thán phục khen ngợi Hoắc Vũ Hạo, hắn sao nhìn không ra, hai vị Hồn Đế này tu vi không kém. Lúc nãy Vương Thu Nhi có vẻ thắng nhẹ nhàng, nhưng Quý Tuyệt Trần thật sự thua thảm như vậy sao? Đổi thanh kiếm khác, khó nói à.    Hoắc Vũ Hạo nói:

    - Quý huynh, có phải vẫn chưa tìm được thanh kiếm thích hợp?    Quý Tuyệt Trần gật đầu.    Hoắc Vũ Hạo nói:

    - Vậy thử thanh kiếm này xem sao."    Vừa nói, hắn lấy ra một thanh trường kiếm, đưa tới trước mặt Quý Tuyệt Trần.    Không phải vô duyên vô cớ Quý Tuyệt Trần được gọi là kiếm si, bộ dạng của hắn khi thấy kiếm cứ hệt như Từ Tam Thạch thấy mỹ nữ, mắt sáng như trăng rằm, cực kỳ cuồng nhiệt, không hề khách khí nhận kiếm ngay lập tức.    Kiếm vào tay, hắn bật thốt lên:    - Kiếm tốt! Đa tạ!    Trường kiếm trong tay có hai màu đối lập, mũi kiếm cũng chia hai mặt trắng đen, còn không phải là thanh kiếm đã từng xuất hiện trong Đấu Hồn Đại Tái lần trước, còn làm cho tà hỏa trong cơ thể Mã Tiểu Đào bộc phát, Thẩm Phán Kiếm sao?    Thanh Thẩm Phán Kiếm này Mục lão cuối cùng cũng cho Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo lại không dùng kiếm, nhân dịp Quý Tuyệt Trần gia nhập Đường môn, mới đem thanh kiếm cho hắn.    Quý Tuyệt Trần tay cầm trường kiếm, hồn lực chậm rãi rót vào, nhất thời, vẻ khiếp sợ hiện ra trên khuôn mặt. Tổ hợp quang minh và hắc ám, thanh kiếm kỳ dị thế này hắn chưa bao giờ dùng thử, kiếm thật cường đại.    Hoắc Vũ Hạo nói:    - Thanh kiếm này là một món hồn đạo khí cận chiến, ta thấy có lẽ là thanh kiếm cường đại nhất. Tên của nó là Thẩm Phán Kiếm. Đấu Hồn Đại Tái lần trước từng khiến chúng ta phiền phức lớn, bây giờ tặng nó cho ngươi, hy vọng có thể phát huy uy lực thậm phán cao nhất. Thanh kiếm này đòi hỏi người sử dụng khá thấp, vì bản thân nó có thể phát ra uy lực rất cường đại. Ta nghĩ thậm chí người đúc kiếm cũng không thể dốc hết năng lực vốn có của nó. Nhớ lần trước, vì thanh kiếm này mà Kính Hồng Trần đã phải tự thân đến học viện Sử Lai Khắc một chuyến, có thể thấy nó quý giá cỡ nào.    - Ừm. Đa tạ!    Quý Tuyệt Trần lại cảm tạ, có thể thấy hắn cực kỳ phấn khích khi nhận được thanh kiếm này:

    -Cho ta cái phòng?    Hoắc Vũ Hạo nói:

    - Được. Bất quá, nếu đã gia nhập Đường môn chúng ta, các ngươi nhất định cũng phải có trách nhiệm.    - Hử?    Quý Tuyệt Trần hơi sửng sốt.    Hoắc Vũ Hạo ra vẻ trịnh trọng:

    - Ít nhất phải chịu trách nhiệm hành vi của mình, đắp lại bờ tường cho hoàn hảo.    Cũng đúng, hai chỗ tường viện sụp đổ, sân trong Đường môn hoàn toàn rộng mở.    Quý Tuyệt Trần thần sắc cứng đờ, nhìn sang Kinh Tử Yên cầu cứu.    Kinh Tử Yên cũng ngẩn ngơ, tức giận:

    - Ngươi nhìn ta làm gì? Một nam nhi trưởng thành như ngươi lại để lão nương thay ngươi đi đắp tường? Mặt mũi để đâu? Mặt mũi để đâu?    Quý Tuyệt Trần vẻ mặt đau khổ, quay sang Hoắc Vũ Hạo:

    - Không có gạch?    Hoắc Vũ Hạo khóe miệng giật giật, cố nén không bật cười:

    - Để ta tìm xem.    Giang Nam Nam không chịu nổi, mắng Hoắc Vũ Hạo:

    - Vũ Hạo không bắt nạt người thành thật. Ta đi sắp xếp chỗ ở cho các người. Chuyện đắp tường cứ để bọn kia lo.    - Đa tạ.

    Quý Tuyệt Trần mừng rơn như được đặc xá tử tội.    Từ Tam Thạch thấy tên kia tướng mạo anh tuấn mà lại khờ khạo, cảm thấy không yên lòng, vậy chạy theo:

    - Ta cũng đi, ta cũng đi.    Hoắc Vũ Hạo lầm bầm:

    - Các người không thấy hai kẻ kia khi còn ở học viện hoàng gia Nhật Nguyệt tra tấn ta thế nào đâu! Ta chỉ trả đũa một chút thôi mà.    Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam dẫn Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần đi sắp xếp chỗ ở.    Bối Bối nhìn bốn người rời khỏi, gương mặt vui sướng:

    - Tiểu sư đệ, xem ra Đường môn chúng ta càng ngày càng phất lên, thực lực hai người này không tầm thường.