Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 494 : Nóng bỏng tâm huyết, thời khắc sinh tử

Ngày đăng: 11:59 30/04/20


U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hừ một tiếng, nói: "Ngươi thật sự không quan tâm tiên đan của ta? !

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Nếu như sau này ta cần, nhất định sẽ lấy của ngươi. Cám ơn ngươi, U U."

U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hừ một tiếng, nói: "Vậy ngươi hãy mau đi đi, ta xem ngươi cũng không muốn đợi nữa."

Cũng không biết sao, từ Sử Lai Khắc học viện đi ra ngoài đã được một tuần, Hoắc Vũ Hạo mặc dù biết rõ nội thương của Vương Đông Nhi sẽ không có việc gì, nhưng lòng vẫn như lửa đốt. Vì có thể chuẩn bị tốt nhất để đạt được Tương Tư Đoạn Trường Hồng, hắn nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, không thể để cho tinh thần của mình có nửa phần thành kiến. Nếu không, một khi thất bại, như vậy, cũng chưa chắc có cơ hội thứ hai! Đây mới là điều hắn sợ nhất.

Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trên mặt của Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia thần quang lạnh như băng, hai tay khép lại ở trước ngực, tia sáng trong mắt mỗi một lần lóe lên, không khí cũng sẽ vặn vẹo nhẹ.

Hắn không có nóng lòng đi tới trước mặt Tương Tư Đoạn Trường Hồng, mà là đứng lên, nhìn phương xa hướng thuộc về Sử Lai Khắc học viện.

Dần dần, hắn tỉnh táo lại, ánh mắt bắt đầu trở nên nhu hòa, sâu trong đáy mắt chỉ có một đạo thân ảnh. Khóe miệng của hắn có vẻ mỉm cười. Hắn hồi tưởng đến lần đầu tiên khi mình nhìn thấy Vương Đông Nhi.

Khi đó muội thật là kiêu ngạo! Muội rõ ràng là cô bé gái, nhưng lại nữ giả nam trang, khó trách muội có nhiều chuyện kỳ quái như vậy.

Cùng nhau học tập, cùng nhau tu luyện, cùng nhau có vũ hồn dung hợp kỹ, cùng nhau thi triển Rực Rỡ trong Điêu Tàn, Hoàng Kim Lộ.

Cùng nhau đi tới, một đường làm bạn, một đường đầy màu sắc.

Ở trên dòng nước tuyệt đẹp của Hải Thần Hồ, ở trong Hải Thần duyên tương thân đại hội. Thân phận con gái của nàng cuối cùng cũng bộc lộ ra. Hải Thần duyên trên Hải Thần Hồ, từ “nhất kiến chung tình” đến “tái kiến khuynh tâm”, rồi đến “tam sinh hữu duyên”, sẽ thành “trăm năm hảo hợp”.

Đông Nhi, muội rốt cục làm bạn gái của huynh. Là huynh ngốc, huynh thật là ngốc, cho đến một khắc kia, huynh mới có thể chân chính khẳng định thân phận nữ nhi của muội. Cho đến một khắc kia huynh mới biết được, thì ra ở trong lòng của muội, huynh không phải là huynh đệ, không phải là đồng bạn, mà là. . .

Đông Nhi, huynh ngu lắm, đúng không? Ở trong lòng muội, huynh vẫn rất ngu, rất ngốc. Có thể muội chính là thích thằng đã ngu lại còn ngốc này. Lấy thân phận thiếu tông chủ của Hạo Thiên Tông, muội có vô số lựa chọn, lấy dung nhan Quang Minh Nữ Thần của muội, lại càng có thể khuynh đảo chúng sinh.

Nhưng muội lại chọn huynh, chọn người có tướng mạo bình thường, mới vừa vào học, thậm chí là người kém cõi nhất trong lớp.

Đông Nhi, vì huynh, muội đã hy sinh nhiều như vậy. Trong lòng muội phải đối mặt áp lực cỡ nào! Nhưng muội chưa từng nói với huynh. Khi Ngưu Thiên thúc thúc cùng Thái Thản thúc thúc chất vấn huynh, muội cũng nghĩa vô phản cố đứng ở bên cạnh huynh.

Muội là nữ thần của huynh, nên huynh sẽ dùng tất cả đi bảo vệ nữ thần, thân thể, tấm lòng, còn có linh hồn của huynh, cũng đã thuộc về muội. Đông Nhi, huynh yêu muội.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Quang Chi Nghê Thường đang nhảy múa, Hoắc Vũ Hạo mang theo thỏa mãn mỉm cười, hắn động.

Hắn từng bước đi về phía trước, giờ này khắc này, dường như tinh thần cùng linh hồn của hắn đã bị lạc ở trong thế giới tình cảm của mình. Ở trong ánh mắt của hắn, chỉ có nồng đậm ý nghĩ, đó là yêu thương.

Vương Thu Nhi đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn một màn này. Vào giờ khắc này, nàng đã hiểu, sợ rằng cả đời này mình cũng không thể chiếm giữ được nội tâm của người nam nhân này.

Nước mắt, không thể khống chế chảy xuôi xuống, nàng khóc, nàng khóc vô cùng thương tâm. Trước khi gặp được hắn, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới mình sẽ vì một người đàn ông mà khóc. Có thể hiện tại nàng thật sự khóc vì cái tên ngốc chấp nhất kia.

Ngắn ngủn trong thời gian bảy ngày, tên ngốc này đã có mấy lần đối mặt nguy cơ sinh tử, nhưng hắn cũng đã xông qua được, chỉ dựa vào phần chấp nhất đối với tình yêu, hắn đã xông qua được. Hắn yêu nàng khắc sâu như thế sao? Tại sao để cho ta gặp được hắn trễ như vậy?

Vương Thu Nhi khóc, nàng khóc vô cùng thương tâm. Vào giờ khắc này, nàng cũng không còn là Hoàng Kim Long bá đạo cùng cường hãn nữa, có chăng chỉ là một cô thiếu nữ mất đi người mình yêu, thống khổ cùng bi thương.

Hoắc Vũ Hạo tiếp tục đi về phía trước, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng không giúp hắn, nhưng từng gốc từng gốc thực vật giống như là cảm nhận được nội tâm an phận của hắn đều chậm rãi tách ra hai bên, tránh ra thành một cái thông lộ.

Rốt cục, hắn cũng đã tới trước mặt của tảng đá lớn màu đen kia, khi đi tới đó nhìn hắn yếu nhược vô cùng, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi hắn đến trước mặt đóa hoa nhỏ màu trắng kia.

Đóa hoa màu trắng hình dạng như Mẫu Đơn, nhưng mỏng manh hơn. Nó không có mùi thơm, không có bất kỳ trang sức nào khác, thậm chí ngay cả lá cũng không có. Chẳng qua chỉ có một chút Huyết Hồng sắc tràn đầy bi thương.

Tương Tư Đoạn Trường Thảo, Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Chỉ vì yêu mà sinh, vì yêu mà đến.

Là thần phẩm trong số các Tiên Thảo, nó cũng có cảnh giới là mười vạn năm, nhưng lại không có trí tuệ riêng cho mình cùng lực lượng như hồn thú. Không phải nó không thể tiến hóa, nếu như nó lựa chọn tiến hóa, như vậy, nó chắc chắn sẽ trở thành một trong những Tiên Thảo cường đại nhất. Nhưng mà nó không có như vậy, bởi vì nó không muốn tiến hóa. Nó chỉ muốn yên lặng bảo vệ một chút chấp nhất đối với tình yêu. Cũng như tên thư sinh năm đó, hay Tiểu Vũ cũng vậy, lẳng lặng đợi người hữu duyên xuất hiện, một khi đã quyết định, nó sẽ nguyện ý hy sinh tất cả. Đây chính là chấp nhất về tinh yêu của Tương Tư Đoạn Trường Hồng.

Dừng bước lại, Hoắc Vũ Hạo cúi đầu, yên lặng nhìn phần đỏ sẫm trên đóa hoa nhỏ màu trắng kia, quang mang nhàn nhạt lóe lên, ở trên màu đỏ sẫm này, tựa hồ thật sự có máu tươi đang chảy ra.

"Đông Nhi, Đông Nhi. Chờ huynh, huynh lập tức trở về." Mang theo một tình cảm chân thành, Hoắc Vũ Hạo chậm rãi ngẩng đầu, một tầng kim quang nhàn nhạt chậm rãi bay lên ở trên người hắn. Kỳ dị chính là, quang mang màu vàng kia sau khi xuất hiện giống như hoả diễm dao động nhẹ. Giống như là hắn đang thiêu đốt sinh mạng của mình.

Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo, ngay một khắc này nổi lên sóng gió kịch liệt, thuần túy là sóng tinh thần, dần dần làm Tinh Thần Hải hóa thành Băng Hải. Một thân ảnh kim sắc ở trong băng hải nhảy múa. Nồng đậm ý nghĩ yêu thương, kèm theo thân ảnh của Quang Minh Nữ Thần, lan tràn ở trong lòng hắn.

Theo kim sắc quang diễm kia xuất hiện. Vương Thu Nhi dại ra khi nhìn thấy ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo lại xuất hiện một cái thân ảnh giống Vương Đông Nhi như đúc. Đúng vậy, mặc dù tướng mạo giống nhau, nhưng nàng có thể khẳng định, đó tất nhiên là Vương Đông Nhi, mà không phải là nàng.

Ngay cả khí chất, hơi thở, cùng với mỗi một cái ánh mắt, cũng rất giống Vương Đông Nhi. Nàng cũng đang cười, ôn nhu mỉm cười. Giống như là cảm thụ được cái gì đó, lẳng lặng huyền phù ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo, hợp nhất cùng kim sắc quang diễm mà tự thân của Hoắc Vũ Hạo tản mát ra.

Lúc này rung động nhất chính là Thiên Mộng Băng Tằm, khi chui ra từ trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo, nó ngạc nhiên khi nhìn thấy thân ảnh của Vương Đông Nhi ở sau lưng của Hoắc Vũ Hạo, lẩm bẩm tự nhủ: "Hữu hình vô chất, đệ, đệ thật sự làm được. Đem hết thảy tập trung trong tình ái, yêu đến cực hạn, biến ảo thành thần. Tinh thần hóa diễm, hữu hình vô chất. Đệ ấy lại cứ như vậy, chân chính tiến vào đến cảnh giới hữu hình vô chất. Cái Quân Lâm Thiên Hạ kia từ đây sẽ không tồn tại nữa, chỉ có tự đệ ấy lĩnh ngộ ra Quang Minh Nữ Thần a!"
Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Tiêu Tiêu, sắc mặt của bốn người đều có chút không tốt. Mà người bị bọn họ vây quanh, đúng là người đã mất tích cỡ chừng mười ngày, Vương Thu Nhi. Ở sau lưng của Vương Thu Nhi, còn cõng một người, còn không phải là người đã cùng nàng cùng nhau mất tích nhiều ngày, Hoắc Vũ Hạo sao?

Bộ dáng của Hoắc Vũ Hạo có chút kỳ quái, dường như hắn đang ngủ, im lặng ở trên lưng của Vương Thu Nhi, trùm bởi một kiện áo to lớn và dài, rõ ràng không phải là y phục của hắn, tròng lên cả hai tay. Trên mặt của hắn có một phần mỉm cười thỏa mãn, thậm chí còn có một đóa hoa nhỏ màu trắng dán chặt trên má. Nhìn qua thập phần kỳ dị.

"Các ngươi tránh ra." Vương Thu Nhi lạnh lùng nói.

Cho dù Bối Bối bình thường luôn luôn lịch sự nho nhã, lúc này sắc mặt cũng giận dữ, "Vương Thu Nhi, Vũ Hạo sao rồi? Hắn là cùng ngươi cùng đi ra ngoài mà?"

Thanh âm của Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Không sai, hắn là cùng ta cùng đi ra ngoài "

"Các ngươi, các ngươi tại sao có thể. . . , " Tiêu Tiêu phẫn nộ nói.

Vương Thu Nhi khinh thường hừ một tiếng, "Chúng ta như thế nào lại không thể?"

"Ngươi" . . ." Tiêu Tiêu mặt đỏ bừng, đã muốn xông lên trước. Nhưng Hòa Thái Đầu vội vàng kéo tay nàng lại, bọn họ đều biết rõ Vương Thu Nhi, thực lực của nàng không tầm thường, Tiêu Tiêu mạo muội xông lên, chỉ sợ sẽ “ăn hành” ( nguyên gốc: nếm quả đắng )

Từ Tam Thạch trầm giọng nói: "Vương Thu Nhi, trước tiên ngươi hãy giao Vũ Hạo cho chúng ta. Hắn rốt cuộc sao rồi? Tại sao phải nhờ ngươi cõng trở về đây. Còn có, các ngươi đã đi đến nơi nào?"

Vương Thu Nhi lại lạnh giọng nói: "Vương Đông Nhi đâu? Hoắc Vũ Hạo trở về, nàng vì cái gì không có mặt."

"Ngươi còn tính hướng Đông Nhi thị uy hay sao?" Tiêu Tiêu tức giận nói. Vừa nói xong, từ dưới chân của nàng, hai vàng, hai tím, một đen, năm cái hồn hoàn, Đại Đỉnh màu đen liền ẩn hiện ở trước người. Làm ra khả năng lúc nào cũng có thể công kích.

Vương Thu Nhi dĩ nhiên là không sợ, ánh mắt của nàng cực độ cô đọng lại, trên người càng tản ra hơi thở nguy hiểm mãnh liệt.

Bối Bối sắc mặt không tốt nói : "Vương Thu Nhi, mặc dù chúng ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Vũ Hạo cùng ngươi cùng nhau mất tích lâu như vậy, khẳng định cùng ngươi có liên quan. Nếu như ngươi không chịu đem Vũ Hạo giao cho chúng ta, cũng đừng trách ta không khách khí."

Đối với trạng thái bây giờ của Hoắc Vũ Hạo, trong lòng hắn cũng có chút bất an, với tu vi của Vũ Hạo, tại sao có thể ngủ ở trên lưng của Vương Thu Nhi? Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

Vương Thu Nhi giống như là không nghe thấy lời uy hiếp của Bối Bối, lạnh lùng nói: "Vương Đông Nhi đâu?"

Bối Bối hừ lạnh một tiếng, Hồn Hoàn tức thì từ dưới chân dâng lên. Hắn lúc này là nổi giận thật sự. Tìm Hoắc Vũ Hạo, bọn họ tìm đã mười ngày nay! Vương Đông Nhi thì sắc mặt tái nhợt, mỗi ngày đều ở trước mặt bọn hắn. Mà ngay cả hắn, đối với tiểu sư đệ luôn luôn yêu thích này cũng đã có chút bất mãn.

Vừa thấy Bối Bối phóng xuất ra Hồn Hoàn, Hòa Thái Đầu lập tức nhảy lùi lại, Hồn Đạo Khí trọng pháo vác lên vai. Từ Tam Thạch thì tiến tới một bước, Vũ Hồn Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn cũng phóng thích ra ngoài. Mặc dù lúc này thất quái chỉ có bốn người, nhưng sự phối hợp của bọn họ cũng không kém.

Vương Thu Nhi đứng ở nơi đó bất động, chỉ là lạnh lùng nhìn bọn họ, "Ta không cùng bọn ngươi đánh nhau, như vậy sẽ làm bị thương đến hắn. Kêu Vương Đông Nhi ra đây."

Từ Tam Thạch tức giận hừ một tiếng, vừa sải bước tiến tới trước, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trong tay hướng Vương Thu Nhi ném tới.

Đúng lúc này, rực rỡ lam sắc từ trên trời giáng xuống, mang theo vài phần duyên dáng, tiếng gọi to vang lên, "Vũ Hạo, Vũ Hạo ở đâu?"

Vương Đông Nhi từ trên trời giáng xuống, vừa vặn dừng ở mấy thước trước người Vương Thu Nhi.

Hai vị thiếu nữ giống nhau như đúc, cứ như vậy đối mặt với nhau. Nhìn thấy Vương Đông Nhi, trong lòng Vương Thu Nhi cũng hơi chấn động, Vương Đông Nhi vốn là tuyệt sắc giờ đây tràn ngập tái nhợt. Toàn thân nhìn qua giống như là một chút sinh cơ cũng không có. Hai tròng mắt sưng đỏ, người ốm đi vài vòng, chỉ là nói sơ thôi đó. Lúc này mới vẻn vẹn có mười ngày thôi mà sao giống như tính mạng của nàng tựa như đã trôi mất.

Vương Đông Nhi không có nhìn Vương Thu Nhi, ánh mắt của nàng đã rơi vào trên người của Hoắc Vũ Hạo, nhất thời bi thống một tiếng, "Vũ Hạo, Vũ Hạo, huynh làm sao vậy?" Vừa nói, liền chạy tới trước mặt Vương Thu Nhi. Chỉ nhìn thoáng qua, nàng cũng cảm giác được Hoắc Vũ Hạo không ổn. Giữa bọn họ có Vũ Hồn dung hợp, liên lạc với nhau thập phần chặt chẽ. Nhưng lúc này Vương Đông Nhi lại rõ ràng không cảm giác được Vũ Hồn trong thể nội của Hoắc Vũ Hạo, nguyên vốn hẳn phải là sinh cơ bừng bừng cường đại Vũ Hồn chứ.

Vương Thu Nhi khoát tay, chặn Vương Đông Nhi lại.

Vương Đông Nhi lặng đi một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Vương Thu Nhi nhìn qua, thấy trong mắt của Vương Đông Nhi là buồn bả cùng đau lòng. Vương Đông Nhi nhìn qua, thấy được trong mắt của Vương Thu Nhi là cô đơn.

"Ta sẽ đem hắn giao cho ngươi. Nhưng mà ngươi hãy nghe ta nói hết lời." Vương Thu Nhi thản nhiên nói.

Vương Đông Nhi vội vàng nói : "Huynh ấy, Huynh ấy rốt cuộc là làm sao? Ngươi có lời gì có thể nói sau hay không, để cho ta xem huynh ấy trước."

Thanh âm của Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, hắn không chết được đâu."

Vương Đông Nhi miễn cưỡng ổn định một chút tâm thần của mình, gật gật đầu, nói : "Được, vậy ngươi nói đi."

"Không được." Bối Bối lúc này đã đi tới bên cạnh Vương Đông Nhi, quả quyết nói.

Bây giờ tình huống thân thể của Vương Đông Nhi quá kém, mọi người ở đây cũng thấy được, Vương Thu Nhi cũng không có lời gì hay ho để nói. Vạn nhất Vương Đông Nhi nhận lấy mãnh liệt kích thích thì làm sao bây giờ?