Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 495 : Kiên cường Đông Nhi

Ngày đăng: 11:59 30/04/20


Giang Nam Nam cũng đã chạy đến, mọi người vây chung quanh Vương Thu Nhi! Ánh mắt tràn đầy địch ý.

Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Không cho ta nói rõ ràng, ta sẽ không giao hắn cho các ngươi. Ta muốn cho các ngươi biết, hắn và ta đã làm gì."

Bối Bối tiến tới một bước, đã muốn phát tác. Nhưng Vương Đông Nhi lập tức giơ hai cánh tay lên, hướng các đồng bạn lắc đầu, nói: "Mọi người đừng như vậy. Hãy cho nàng nói hết đi. Muội thừa nhận được."

Trong ánh mắt buồn bả của Vương Đông Nhi càng nồng đậm thêm vài phần, nhưng lúc này nàng căn bản không có tâm tình đi so đo với Vương Thu Nhi. Vũ Hạo đã trở lại, Vũ Hạo đúng là đã trở lại. Mặc dù không biết trãng thái hiện tại của hắn như thế nào, nhưng nếu Vương Thu Nhi nói hắn chưa chết, vậy là hắn vẫn còn sống.

Sống là tốt rồi, chỉ cần huynh ấy còn sống trở về là tốt rồi! So sánh với Đường Nhã và Mã Tiểu Đào một chút cũng không có tung tích vẫn tốt hơn nhiều. Hiện tại trong lòng nàng đã vứt bỏ hết tất cả, cái gì cũng đều không để ý nữa. Chỉ cần Vũ Hạo còn sống trở về, bình an trở về.

Cho dù huynh ấy và Vương Thu Nhi thật sự có cái gì, nàng cũng nguyện ý nhịn. Mười ngày đợi chờ, khiến cho nội tâm của nàng chỉ có một ý niệm, chỉ cần Vũ Hạo mạnh khỏe, cái gì cũng có thể.

"Đông Nhi, Muội quá thiện lương." Bối Bối thở dài một tiếng, nhưng vẫn làm theo ý của Vương Đông Nhi.

Vương Đông Nhi buồn bã cười một tiếng, nói: "Trở về là tốt rồi. Chỉ cần huynh ấy có thể bình an, muội đã thỏa mãn. Vương Thu Nhi, ngươi nói đi."

Đôi mắt của Vương Thu Nhi lạnh lùng quét mọi người một vòng, nói: "Nhìn bộ dáng của các ngươi, tựa hồ cảm thấy ta cùng hắn đi tư tình vậy? Hừ, các ngươi đúng là bạn tốt của hắn! Nhân phẩm của hắn, giống như tưởng tượng của các ngươi sao?"

Chỉ là một câu, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Đúng vậy! Ở trong lòng bọn họ không phải suy đoán Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi cùng nhau rời đi sẽ phát sinh những chuyện gì sao?

Vương Đông Nhi cũng sửng sốt một chút, từ trong ánh mắt của Vương Thu Nhi, nàng thấy được sự phẫn uất.

Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Ta thật sự vì Hoắc Vũ Hạo cảm thấy không đáng. Các ngươi có biết, ở trong vòng ngắn ngủn mười ngày này, hắn đã có ít nhất ba lần đến gần với Tử Thần. Nhưng mỗi một lần, hắn cũng bất chấp tất cả đi về phía trước. Ta cố gắng ngăn cản hắn, không để cho hắn tiếp tục mạo hiểm, nhưng hắn thà rằng liều mạng với ta, cũng chấp nhất tiến về phía trước. Đây chính là cùng ta đi tư tình sao?"

Từ Tam Thạch cau mày nói: "Nhưng tại sao các ngươi lại cùng nhau rời đi? Hơn nữa Vũ Hạo lại còn không từ mà biệt."

Vương Thu Nhi nhàn nhạt nói: "Hắn không từ mà biệt là bởi vì tâm tình vội vàng. Ta không biết hắn từ đâu biết được, Vương Đông Nhi có bệnh."

Từ Tam Thạch trừng mắt, "Ngươi mới có bệnh."

Vương Thu Nhi ánh mắt ngưng tụ, lệ quang lóe lên, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ đè nén lại cơn giận của mình.

"Là hắn nói cho ta biết Vương Đông Nhi có bệnh. Hơn nữa còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ngày đó, hắn một mình rời khỏi học viện Sử Lai Khắc, đúng lúc bị ta thấy được, ta thấy hắn vô cùng vội vã mới đuổi theo hắn xem một chút. Ai biết chuyến đi này của hắn, khoảng cách hơn ngàn dặm. Cho nên ta mới cùng hắn cùng nhau mất tích."

"Ta chưa từng nghĩ đến một người có thể vì một người khác làm được như vậy. Thấy cái đóa hoa dán ở trên hai gò má của hắn không? Đây chính là Tiên Thảo mà hắn kinh nghiệm sinh tử, vì Vương Đông Nhi mang về. Tên là Tương Tư Đoạn Trường Thảo. Có thể trị liệu nội thương của Vương Đông Nhi."

Vương Đông Nhi ngây dại, cho tới bây giờ nàng cũng không biết trên người mình có bệnh gì, có nội thương gi. Có thể lời của Vương Thu Nhi như muốn gây sự, nhưng Vũ Hạo trước mắt biến thành như vậy, nàng cũng không biết phải làm gì mới đúng.

Vương Thu Nhi khoát tay, kéo hai ống tay áo của Hoắc Vũ Hạo xuống.

Khi mọi người nhìn thấy hai cánh tay kia, không khỏi hít sâu một hơi.

Hai tay của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn bị bao bọc bởi bông băng. Máu tươi cũng nhuộm đỏ hơn nửa băng gạc đó.

"Biết thương thế kia làm sao có không? Vì có thể hái đóa hoa Tương Tư Đoạn Trường Hồng này cho ngươi, hắn mạnh mẽ uống vào một ngụm Cực Hạn Hỏa dương tuyền, dùng để trung hòa uy lực của Cực Hạn Băng đang dao động trong cơ thể mình. Lúc hai tay múc dương tuyền lên bị phỏng rất nghiêm trọng. Cổ họng, khí quản, thậm chí là cả lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể hắn, toàn bộ bị thương rất nghiêm trọng. Lúc ấy hắn đã gần chết."

"A!" Thân thể mềm mại của Vương Đông Nhi chấn động, trên khuôn mặt không khỏe mạnh liền đỏ ửng, nước mắt đã theo khóe mắt chảy xuôi xuống.

"Đáng sợ hơn chính là ở trong lúc đó, hắn vẫn dùng ánh mắt nói cho ta biết, kêu ta đem đóa Tương Tư Đoạn Trường Thảo này mang về trị thương cho ngươi. Nếu như không phải hắn vận khí tốt, bị ta dùng một cây dược thảo bảo trụ lại sinh mệnh. Các ngươi cũng sẽ không còn gặp lại hắn được nữa."

Lập tức, Vương Thu Nhi đem tất cả những chuyện phát sinh trong mười ngày này sau khi mình đi theo Hoắc Vũ Hạo, cặn kẽ nói một lần.

Nghe nàng thuật lại, sắc mặt của mọi người không khỏi đại biến. Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu khóc đến lệ rơi đầy mặt.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, Hoắc Vũ Hạo rời đi mười ngày này lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Lấy sức của một mình mình, trải qua mấy lần kinh nghiệm sinh tử và đau khổ, cuối cùng mới thành công hái được đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng này.

Khi bọn hắn nghe được Cực Hạn Băng trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo dao động, tâm huyết phun ra lại ngưng kết thành băng, mới mạnh mẽ uống một ngụm cực nóng dương tuyền trung hoà uy lực Cực Hạn Băng trong cơ thể, lại lần nữa phun ra tâm huyết. Kiên cường như Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch. Cũng không khỏi đỏ bừng vành mắt.

Đây là một loại yêu say đắm cỡ nào! Hoắc Vũ Hạo dùng hành động nói cho bọn họ biết, hắn dùng tánh mạng của mình đi yêu.

Khi Vương Đông Nhi nghe đến đoạn sau thì đã ngừng khóc, nàng đã hoàn toàn không khóc nổi. Thân thể của nàng đang run rẩy, không ngừng run rẩy. Kịch liệt run rẩy.

Vũ Hạo, Vũ Hạo, Vũ Hạo…..

Giờ này khắc này, ở trong đầu của nàng, cũng chỉ có hai chữ này mà thôi. Vũ Hạo, Vũ Hạo, Vũ Hạo của muội. Huynh vì muội, thế nhưng, thế nhưng lại ……
Trang Lão lúc ấy cũng nói đây quả thực là kỳ tích, có lẽ, dược thảo thần kỳ kia thật sự có thể giúp Hoắc Vũ Hạo khôi phục năng lực nói chuyện.

Nhưng lúc Vương Đông Nhi nhìn thấy cổ họng kinh khủng kia của Hoắc Vũ Hạo, khóc thành lệ nhân. Điều này phải nhận bao nhiêu thống khổ đây! Cần có bao nhiêu khắc sâu yêu say đắm, mới có thể đem nóng bỏng dương tuyền kia nuốt vào trong bụng, làm như vậy, cũng chỉ vì có thể phun ra một ngụm tâm huyết không kết băng.

Chính bản thân Vương Đông Nhi cũng không biết lúc nào đã đi vào mộng đẹp, khi nàng ngủ, nụ cười trên mặt cũng vẫn mang theo nước mắt.

Thời gian một ngày, một ngày trôi qua. Vương Đông Nhi cũng giống như ngày đó nàng đã nói, dốc lòng chăm sóc Hoắc Vũ Hạo. Trong nháy mắt, lại qua mười ngày. Hoắc Vũ Hạo vẫn hôn mê.

Mười ngày, thương thế bên trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo căn bản đã khôi phục, mà ngay cả khoang miệng cùng hai tay đã thối rữa, cũng đều khôi phục thành bộ dáng bình thường. Tim đập cũng dần dần trở nên có lực. Hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp.

Khoảng cách đến toàn bộ đại lục cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái càng ngày càng gần. Nhưng mà Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa tỉnh lại nữa.

Vương Đông Nhi mấy ngày này càng ngày càng ít khóc hơn, nhìn thân thể của Hoắc Vũ Hạo đang dần dần khôi phục, trong nội tâm nàng rất bình yên. Mỗi ngày phục dịch Hoắc Vũ Hạo, nàng dương dương tự đắc. Mỗi ngày ít nhất nàng cũng cùng Hoắc Vũ Hạo nói hơn một canh giờ, nhẹ nhàng hô hoán tên của hắn.

Chỉ còn hơn một tháng, đại tái sẽ đến. Sử Lai Khắc Thất Quái năm người kia chính đang gia tăng ma hợp, tu luyện. Đã không còn Hoắc Vũ Hạo làm chủ khống Hồn Sư, lần đại tái này bọn họ có thể đạt được vô địch hay không cũng rất khó nói. Tông môn gia nhập, làm cục diện của đại tái đại biến. Bọn họ chắc chắn phải đối mặt với rất nhiều đối thủ cường đại.

Vương Thu Nhi cũng tới xem qua Hoắc Vũ Hạo vài lần. Đối với những lần này, Vương Đông Nhi không có bất kỳ cản trở nàng ta. Ngược lại rất nhiệt tình chiêu đãi nàng.

Nhưng mỗi lần Vương Thu Nhi tới, đều không nói lời nào. Chỉ là đứng ở bên giường, yên lặng nhìn Hoắc Vũ Hạo trong chốc lát. Sau đó sẽ xoay người rời đi.

Vương Đông Nhi nhìn ra được phần bi thương kia trong ánh mắt của nàng. Nhưng mà có nhiều thứ không thể nhường được. Nàng đồng tình Vương Thu Nhi, nhưng Hoắc Vũ Hạo chỉ có một, hắn là nam nhân của nàng.

Lại qua năm ngày, Hoắc Vũ Hạo trở về đã hơn nửa tháng. Thương thế trên người cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ có hai cổ Hồn Lực trong cơ thể vẫn xung đột.

Vương Đông Nhi không dám dùng hồn lực của mình trợ giúp hắn dung hợp khôi phục, nàng lo lắng khi mình tham gia sẽ xuất hiện hiệu quả ngược lại. Nàng thà rằng để hắn khôi phục chậm một chút, cũng không muốn có nửa phần nguy hiểm.

Nằm trên giường mười lăm ngày, ngược lại Hoắc Vũ Hạo lại mập hơn, hiệu quả của dinh dưỡng dược thảo tương đối không tồi. Vương Đông Nhi mỗi ngày đều mớm cho hắn ăn và uống thuốc, cũng cho hắn uống một ít nước. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, trạng thái thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng bảo trì tương đối tốt.

Chạng vạng. Lại đến lúc nàng nói chuyện với hắn.

"Vũ Hạo, huynh biết không? Khuya hôm nay muội đã ăn hai cái bánh bao nè. Thật nhiều. đúng không? Muội sợ mình sẽ phát phì nè." Vương Đông Nhi vừa nói, vừa cúi đầu, nhìn vòng eo tinh tế không có nửa phần sẹo của mình.

"Hôm nay cơm của nhà ăn đặc biệt ngon. Huynh yên tâm đi, muội nhất định sẽ chiếu cố mình thật tốt. Xem như vì huynh, muội cũng sẽ không làm tổn thương đến thân thể của chính mình. Chờ khi huynh tỉnh lại, muội nhất định phải cho huynh thấy được một Đông Nhi thật khỏe mạnh. Nói ngư vậy, huynh sẽ đặc biệt vui vẻ đúng không? Muội sẽ cho huynh thấy, Đông Nhi của huynh lại đẹp lên nha."

Trên khuôn mặt của nàng nhất thời mỉm cười ngọt ngào, Vương Đông Nhi tiếp tục nói: "Huynh biết không? Đôi khi, kỳ thật muội cũng không quá sốt ruột đối với việc huynh tỉnh lại. Nửa tháng gần đây. Muội trải qua rất phong phú. Muội rất thích hưởng thụ loại cảm giác được phục dịch huynh. Trước kia đều là huynh chiếu cố muội, kí túc xá của chúng ta đều là do huynh quét dọn. Hiện tại đến lượt muội, muội mới biết được những năm qua huynh lặng lẽ hy sinh cho muội bao nhiêu. Bất quá, khi đó huynh còn chưa biết muội là con gái. Huynh thật sự là tên ngốc của muội! Chúng ta ở cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, huynh cũng không phát hiện ra được. Hiện tại nhớ tới. Muội cũng còn muốn cười vào mặt huynh."

"A, đúng rồi. Đại sư huynh bọn họ gần đây tu luyện rất chăm chỉ. Nhưng mà do không có huynh làm chủ khống, đối với mọi người ảnh hưởng sẽ rất lớn. Mà bởi vì tình trạng của huynh như bây giờ, muội cũng không có khả năng đi dự thi. Hôm nay muội cùng đại sư huynh nói, muội sẽ lưu lại với huynh. Đại sư huynh cũng đồng ý. Lần này mọi người đại biểu Đường Môn dự thi. Đại sư huynh nói, trước tiên đưa Nana vào danh sách đội viên bổ sung. Thực lực của nàng cũng không tệ. Sau đó từ trong tông môn tùy tiện tuyển thêm vài cá nhân cho đủ nhân số."

"Nếu huynh có thể tỉnh lại thì tốt rồi! Xem như tình trạng thân thể của huynh vẫn không thể dự thi, nhưng được huynh cổ vũ, mọi người nhất định sẽ đấu chí sục sôi."

"A. Đúng rồi, buổi tối còn chưa có đút thuốc cho huynh uống, trước tiên muội đút cho huynh ăn. Sau đó mới tiếp tục nói chuyện với huynh nha."

Vương Đông Nhi lấy ra dược bình. Lấy một viên đan dược đưa vào trong miệng mình, cùng giống như lúc trước, đút vào trong miệng của Hoắc Vũ Hạo.

Công việc làm đã nửa tháng, hiện tại nàng đã có chút thói quen. Dùng đầu lưỡi đẩy răng của Hoắc Vũ Hạo ra, sau đó dùng đầu lưỡi của mình ngăn chận đầu lưỡi của hắn. Như vậy dễ dàng đưa nước thuốc vào trong cổ họng của hắn, có thể ăn được.

Hết thảy cũng rất thuận lợi, cũng không có gì bất đồng. Nhưng mà ngay lúc Vương Đông Nhi muốn đem đầu lưỡi của mình thu trở lại. Đột nhiên, nàng cảm thấy cái lưỡi của mình tựa hồ là bị đụng chạm nhẹ nhàng một chút.

Đầu tiên, Vương Đông Nhi là lặng đi một chút, Ngay sau đó, nàng lập tức hiểu được, vội vàng ôm chặt Hoắc Vũ Hạo, tiếp tục dùng đầu lưỡi của mình đi thăm dò, nhẹ nhàng đụng chạm lấy đầu lưỡi của hắn.

Bởi vì kích động, thân thể mềm mại của Vương Đông Nhi run rẩy nhẹ. Huynh ấy, huynh ấy tỉnh rồi sao?

Nhưng mà đầu lưỡi của Hoắc Vũ Hạo không có cử động nữa, Vương Đông Nhi không ngừng dùng đầu lưỡi của mình đi đụng chạm lấy đầu lưỡi của hắn, thế nhưng hắn lại một chút phản ứng cũng không có.

Chẳng lẽ là ảo giác? Vương Đông Nhi thật không cam lòng! Trong lúc nàng đem đầu lưỡi thu trở lại, ánh mắt lại lần nữa trở nên ảm đạm.

Xoay người, nhẹ nhàng lau chùi nước mắt chảy ra trong mắt, Vũ Hạo ơi Vũ Hạo, chừng nào thì huynh mới có thể tỉnh lại đây!

Đúng lúc này, một cái thanh âm mỏng manh mà có chút khàn khàn đột nhiên vang lên tại sau lưng nàng, "Nữa đi. . . , hôn nhẹ. . ."

Thân thể của Vương Đông Nhi đột nhiên cứng đờ, tiếp theo một cái chớp mắt, nàng đã nháy mắt đảo ngược. Nàng nhìn thấy, là một đôi mắt vô thần. Nhưng mang theo ấm áp, mỉm cười, ôn nhu nhìn mình.