Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 498 : Một bàn tay

Ngày đăng: 11:59 30/04/20


Trang Lão cực kỳ tĩnh táo, hai tay xuất ra, một tầng quang mang màu xanh biếc nhất thời cầm máu ở nơi cái lỗ lớn chừng quả đấm kia lại. Ngay sau đó, hai tay của Trang Lão bắt đầu cử động theo một quy luật. Có thể nhìn thấy, từng đạo bích lục quang mang như sợi tóc không ngừng chui vào trong thể nội của Hoắc Vũ Hạo.

Nhẹ nhàng khinh phiêu phiêu và chậm rãi, vô số lục sắc quang ti ( tóc ) đang rung động không ngừng, miệng vết thương khổng lồ nơi ngực của Hoắc Vũ Hạo liền khép lại với tốc độ kinh người. Không chỉ có như thế. Kinh mạch lung tung chung quanh Hỏa Độc đã được Trang Lão sửa sang lại dần dần trở về vị trí cũ.

Huyền Lão lúc này cũng đi tới bên giường, hai tay đặt trên bụng của Hoắc Vũ Hạo, một luồng Hồn Lực nhu hòa từ bên trong song chưởng của lão xuất ra, rót vào thể nội của Hoắc Vũ Hạo. Trước sau bao phủ lục phủ ngũ tạng của hắn. Sau đó Huyền Lão mới hướng Trang Lão nhẹ nhàng gật đầu.

Trang Lão trầm giọng quát: "Trở về vị trí cũ."

Nhị lão đồng thời hành động. Huyền Lão thu phát Hồn Lực khe khẽ chấn động, cả người của Hoắc Vũ Hạo nhất thời kịch liệt run rẩy, phun ra một ngụm máu tử hồng sắc.

Tay phải của Tiểu Tuyết Nữ nhấc lên, một đạo lam sắc quang mang xuất ra, nhất thời đem ngụm máu kia đông thành khối băng cứng, sau đó chụp vào trong tay mình.

Hai tay của Huyền Lão vẫn đặt tại chỗ, còn song chưởng của Trang Lão bắt đầu giống như mưa rơi không ngừng đánh lên người của Hoắc Vũ Hạo.

Nhị lão liên thủ, Huyền Lão bảo vệ nội tạng của Hoắc Vũ Hạo, sau đó Trang Lão dời nó trở về vị trí cũ. Ở trong quá trình này, Hoắc Vũ Hạo cố nén đau, đồng thời cố gắng mở ra tinh thần tham trắc của mình, để Trang Lão có thể tìm được vị trí một cách chuẩn xác nhất.

Vương Đông Nhi lúc này đã xoay người lại, đứng ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo, trong đôi mắt đẹp một mảnh lạnh như băng, không ngừng dùng khăn mặt lau chùi máu đen chảy ra từ trong miệng và mũi của Hoắc Vũ Hạo. Vì có thể làm cho mình được tĩnh táo, nàng lúc này dường như là phong bế tâm thần. Nếu không, nàng sợ bản thân bởi vì quá độ đau lòng mà không chịu nổi.

Quá trình chỉnh lại cũng không cần thời gian quá dài, chỉ ngắn ngủi chừng ba phút đồng hồ. Nhưng ba phút đồng hồ kia đối với bốn người này giống như một năm vậy.

Rốt cục hai tay của Trang Lão cũng dừng lại. Từ hai vai của Hoắc Vũ Hạo xuống ngực, cho đến bụng, Sinh Mệnh Khí Tức nồng đậm bồi hồi ở trên người hắn. Sau đó lại từ bụng dưới chậm rãi vận chuyển hướng lên phía trên.

Từng ngụm, từng ngụm lớn máu đen không ngừng từ trong miệng của Hoắc Vũ Hạo trào ra. Tất cả đều là máu ứ tích tụ trong cơ thể của hắn, Trang lão cũng đem các loại máu ứ bài trừ ra ngoài.

Lúc cuối cùng khi song chưởng của Trang Lão lại lần nữa trở lại vị trí bả vai của Hoắc Vũ Hạo. Hắn và Huyền Lão không khỏi đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Trên khuôn mặt tái nhợt của Hoắc Vũ Hạo rốt cuộc cũng có một tia huyết sắc.

Trên đỉnh đầu của Trang lão bốc hơi lên một tầng sương mù, trị liệu ban nãy, lão cũng dốc hết toàn lực. Toàn bộ quá trình trị liệu kỳ thật cũng không cần hao phí quá nhiều Hồn Lực của lão, nhưng tâm lực lại tiêu hao thật lớn. Trước tiên Trang Lão phải trong một thời gian ngắn giúp Hoắc Vũ Hạo đả thông kinh mạch hỗn loạn, sau đó lại giúp ngũ tạng của hắn trở về vị trí cũ, bài trừ tụ huyết ( máu ứ )

Quá trình này không được quá dài, nếu không một khi Hoắc Vũ Hạo kiên trì không được, vậy thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Một khi thời gian quá dài, như vậy, Hoắc Vũ Hạo mất máu cũng sẽ là càng nhiều.

Hoắc Vũ Hạo mở miệng to thở hổn hển, bộ ngực đã có 20 ngày không có xuất hiện qua động tĩnh gì, bắt đầu phập phồng nhẹ nhàng.

Trong tay của Vương Đông Nhi đã thay đổi mấy cái khăn lông, một chút máu đen cũng không cho lưu lại trên người hắn.

Trang Lão quay đầu nhìn về phía Huyền Lão, khẽ gật đầu.

Huyền Lão chậm rãi thu hồi hồn lực của mình. Nhưng ánh mắt của Nhị lão cũng đồng thời lại trở nên khẩn trương lên, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hiện tại ngũ tạng đã trở về vị trí cũ, kinh mạch trọng yếu cũng đã được đả thông toàn bộ.

Mấu chốt chính là Hoắc Vũ Hạo có thể tự mình lập lại được tự thân tuần hoàn hay không. Huyết dịch tuần hoàn, Hồn Lực tuần hoàn, còn có khống chế tuần hoàn của hắn đối với thân thể của mình.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng bài trừ vẻ mỉm cười. Bây giờ hắn căn bản không có khí lực để nói chuyện, một tầng mồ hôi từ trong cơ thể chảy ra. Đau khổ kịch liệt, vào giờ khắc này toàn diện bùng nổ.

Lúc này, nguy cơ chủ yếu nhất mặc dù đã giải quyết, nhưng Băng Thuộc Tính thiên địa nguyên lực trãi khắp trong cơ thể của hắn vẫn tồn tại, từ Hồn Lực trong đan điền hướng ra phía ngoài, các bộ phận trong thân thể vẫn rất hỗn loạn. Nhưng mà, kinh mạch trong cơ thể con người có rất nhiều, có vô số chỗ rất nhỏ, Trang Lão cũng chỉ có thể giúp hắn đả thông các kinh mạch chủ yếu nhất. Còn những chỗ nhỏ li ti kia thì phải cần hắn quán thông mới được.

Nhìn khóe miệng của Hoắc Vũ Hạo biểu lộ một tia mỉm cười thật khó coi, Huyền Lão rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra. Tiểu tử này cuối cùng cũng không phải lo về tính mạng nữa, đồng thời đi vào quỹ đạo khôi phục.

Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, hắn biết, tiếp theo mình không thể nghỉ ngơi. Ngũ tạng vừa mới trở về vị trí cũ, kinh mạch cũng vừa mới trở về. Mà mấy cái Băng Thuộc Tính thiên địa nguyên lực khổng lồ kia đã được Trang Lão dùng Hồn Lực tác dụng, miễn cưỡng gom lại. Nếu như hắn không lập tức tiến hành khống chế, cảm giác trong cơ thể vừa tỉnh lại sẽ lại mất đi. Lại không biết phải dùng thời gian bao lâu mới có thể lại lần nữa đả thông.

Bởi vậy, Hoắc Vũ Hạo không quản bản thân vừa mới gom kinh mạch có bao nhiêu yếu ớt, lập tức đem ý chí cường đại thúc dục tinh thần lực liên hệ cùng với hồn lực nơi đan điền sau đó chậm rãi thôi động hồn lực vận chuyển hướng lên trên. Muốn nắm giữ quyền chủ khống thân thể, như vậy trước tiên hắn nhất định phải đem hồn lực của mình khơi thông. Chỉ có như thế, mới có thể áp chế mấy cái thiên địa nguyên lực bên kia.
Dưới sự trợ giúp cực kì hữu dụng, Hiên Tử Văn khẳng định, trong vòng một năm, hắn sẽ toàn diện vận chuyển nhà xưởng dưới đất. Nhiều nhất ba năm, sẽ đạt tới tiêu chuẩn như Minh Đức Đường. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có đầy đủ vật liệu bổ sung.

Hoắc Vũ Hạo đem tất cả kim loại quý hiếm mà bản thân mang về đều cho Hiên Tử Văn, cùng lúc đó, Tài phú khổng lồ của Sử Lai Khắc thành cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Đối với nhà xưởng dưới đất của Đường Môn, học viện Sử Lai Khắc khống chế được mấy Đại Thương Hội bên trong Sử Lai Khắc thành, không hề giữ lại đổ tài lực vào. Đại lượng kim loại quý hiếm không ngừng từ khắp nơi trên đại lục được thu mua. Kế tiếp mấy tháng, giá cả của các kim loại quý hiếm tăng lên 10%. Đương nhiên những thứ này để nói sau. Ít nhất Sử Lai Khắc Thất Quái cũng không có thời gian quan tâm những chuyện này, bởi vì bọn họ phải lập tức xuất chinh, mà hội nghị trước mắt, cũng là một lần hội nghị cuối cùng của bọn hắn trước trận đấu.

Bối Bối nói : "Hiên lão sư, nhà xưởng dưới đất của chúng ta đành phải nhờ ngài."

"Ừm." Hiên Tử Văn đáp ứng một tiếng, lại là cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì. An vị tại bên cạnh hắn, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng nhìn thấy, trong ánh mắt của Hiên lão sư tràn đầy màu nhiệt huyết, đáy mắt thậm chí còn có tơ máu.

Đúc lại một cái Minh Đức Đường do hắn làm chủ, Lúc trước, đề nghị này vừa mới nói ra, Hiên Tử Văn đã hưng phấn nhảy dựng lên. Đối với một Hồn Đạo Sư, còn có cái gì trọng yếu hơn có được hoàn cảnh tốt nhất đi chế luyện Hồn Đạo Khí? Vì thế, hắn thậm chí đáp ứng mỗi một khóa đi học viện Sử Lai Khắc hồn đạo hệ giảng một lớp. Lúc này, hắn không chừng lại đang suy nghĩ phương án gì để chế luyện Hồn Đạo Khí đây.

Bối Bối nói : "Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát, chúng ta bảy người cộng thêm Na Na, tổng cộng tám người. Quý huynh, Mặc huynh, Tử Yên tỷ, các ngươi lưu lại Đường Môn. Chúng ta đem một đám Gia Cát Thần Nỗ Pháo trang bị ở trên Sử Lai Khắc thành. Ngoại trừ định trang hồn đạo đạn pháo ở bên ngoài, việc chế luyện những Hồn Đạo Khí khác toàn bộ tạm dừng lại, nhường đường cho việc kiến tạo nhà xưởng dưới đất. Ít nhất nửa tháng, lâu thì hai tháng, chúng ta sẽ trở về. Trong nhà, xin nhờ các vị."

"Không được." Bối Bối vừa nói xong, lập tức liền có tiếng phản đối xuất hiện. Nói chuyện, còn không phải là Kinh Tử Yên sao.

"Tử Yên tỷ, ngươi có vấn đề gì?" Bối Bối dò hỏi.

Kinh Tử Yên nhìn thoáng qua Quý Tuyệt Trần bên cạnh, nói : "Đại tái, chúng ta cũng phải đi."

Bối Bối lặng đi một chút, nói : "Nhưng mà tuổi của các ngươi không phải đã vượt qua rồi sao?" Kinh Tử Yên cùng Quý Tuyệt Trần đều đã qua 20 tuổi, vượt qua tuổi dự thi.

Kinh Tử Yên hừ một tiếng, nói : "Vượt qua thì sao chứ. Ngược lại ở nơi đó sẽ có đại lượng Hồn Sư tụ tập. Mà chúng ta cũng quen thuộc Minh Đô. Đi theo có thể giúp các ngươi tố chút, cũng có thể bảo hộ các ngươi!"

Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nở nụ cười, "Bảo hộ chúng ta? Ta xem, hai người các ngươi vốn định đi gây chuyện thì có, hắn hiểu rất rõ hai vị này. Hai vị này nếu tới Minh Đô rồi, không thể nghi ngờ, nhất định là đi khắp nơi tìm người khiêu chiến, để ma luyện tu vi của bản thân.

Kinh Tử Yên đỏ mặt lên, nói : "Đúng thì sao chứ? Cơ hội tốt như vậy, dù sao chúng ta cũng không thể bỏ qua. Mà, ngươi xem, ngươi cũng như vậy rồi, cũng cần có người giúp ngươi đẩy xe lăn và vân vân chứ. Đúng không."

"Ừm, ta đẩy." Quý Tuyệt Trần nói chuyện vẫn đơn giản như vậy, nhưng ánh mắt chấp nhất trong mắt hắn lại nói cho mọi người quyết tâm của hắn.

Hai cái vị này thật sự làm Bối Bối có chút đau đầu, từ sau khi họ gia nhập Đường Môn, bọn họ không có thời gian nhàn rỗi, không phải người này khiêu chiến, sẽ phải cùng người kia đánh một hồi. Biến thành mọi người đều sợ bọn hắn. Nhất là Quý Tuyệt Trần, Kiếm Ý kia luyện được càng ngày càng mạnh. Cho dù là Bối Bối, Từ Tam Thạch, hiện tại cùng hắn chiến đấu, dưới tình huống thuần túy cũng rất khó thắng hắn.

Hoắc Vũ Hạo ngược lại một chút cũng không sợ hai vị này, hiện tại tình huống của hắn, Quý Tuyệt Trần cùng Kinh Tử Yên cuối cùng cũng không có biện pháp tìm hắn khiêu chiến!

Hoắc Vũ Hạo nhìn Bối Bối, Bối Bối hơi suy tư, sau đó nói : "Được rồi. Nhị vị cũng theo chúng ta cùng đi đi. Bất quá, có mấy lời ta muốn nói trước, nhị vị cùng đi, cũng không thể thực sự chỉ cố gắng tìm người khiêu chiến. Ta hi vọng các người có thể gánh vác trách nhiệm thủ hộ Vũ Hạo. Trạng thái thân thể của Vũ Hạo hiện giờ hạn chế rất lớn, còn phải làm phiền các ngươi bảo vệ hắn."

Quý Tuyệt Trần gật đầu. Kinh Tử Yên cũng gật đầu.

Bối Bối tại thời gian ngắn ngủi đã hiểu rõ được, hai kẻ dở hơi này nếu lưu lại, không ai cùng bọn họ chiến đấu, nói không chừng sẽ chạy tới học viện giằng co. Cũng như việc lưu lại hai cái bom hẹn giờ, thôi thì đem bọn họ mang đi luôn.

Nhưng mà Đường Môn lần này dự thi, cũng không có người dẫn đội, chỉ có bản thân bọn họ đi thôi, học viện Sử Lai Khắc cũng không phái cường giả hộ tống. Nhiều nhất chỉ là học viện Sử Lai Khắc dẫn đội, Tất Lão, âm thầm bảo hộ bọn họ một chút. Có thêm Quý Tuyệt Trần cùng kinh Tử Yên, đoàn đội toàn thân thực lực lại tăng lên. Chỉ cần không gặp được cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, tự bảo vệ mình cũng không là vấn đề lớn.

Sử Lai Khắc học viện, Hải Thần Đảo, nội viện.

"Oanh" Kim Quang quét ngang, tựa như Cự Long trở mình, đem Đái Hoa Bân ngang nhiên bắn ra.

Vương Thu Nhi thu Hoàng Kim Long thương trong tay về, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn, nói : "Chỉ bằng loại trạng thái này của ngươi, còn muốn thắng Hoắc Vũ Hạo sao? Hoắc Vũ Hạo cho dù chỉ còn một bàn tay, cũng có thể thu thập ngươi."

Đái Hoa Bân cắn chặt răng đứng lên từ trên mặt đất, nhưng trong mắt không có tức giận, chỉ có chấp nhất. Hét lớn một tiếng, " Đánh lại. "