Đấu Phá Thương Khung

Chương 1016 : Lục Hợp Hỏa

Ngày đăng: 13:44 19/04/20


Lục Hợp Du Thân Xích có ba cảnh giới: Liệt Hỏa, Du Thân Hỏa, Lục Hợp Hỏa. Uy lực của ba cảnh giới này cũng chênh lệch rất lớn. Nhưng, càng về sau, Tiêu Viêm rất ít khi vận dụng Lục Hợp Du Thân Xích để công kích, bởi vì hắn càng coi trọng phương pháp phòng ngự của Lục Hợp Du Thân Xích. Đương nhiên, không thể nói lực công kích của Lục Hợp Du Thân Xích không mạnh mẽ, kỹ năng có thể đạt tới Địa giai trung cấp thì lực công kích nếu so đến mức tận cùng, tự nhiên mạnh hơn Diễm Phân Phệ Lãng Xích. Chẳng qua, trước kia, bởi vì thực lực không đủ nên hắn chỉ có thể thi triển ra Liệt Hỏa, thi triển Du Thân Hỏa thì có chút miễn cưỡng, còn Lục Hợp Hỏa thì không thể thi triển nỗi. Nhưng lần này, đạt đến Đấu Tông đã khiến cho thực lực của hắn trong một đêm tăng lên đột biến. Lục Hợp Du Thân Xích cũng trực tiếp nâng lên, đạt đến cảnh giới Lục Hợp Hỏa.



Tiến vào đẳng cấp Đấu Tông đã mang lại rất nhiều ưu đãi. Đấu Tông so với Đấu Hoàng chính là hai đẳng cấp bất đồng.



Một gã Đấu Hoàng đỉnh cấp cường giả muốn vượt cấp khiêu chiến một gã Đấu Tông cường giả, nếu không phải có quân bài tẩy chưa lật chỉ sợ kết cục sẽ cực kỳ thê thảm. Dù sao, thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn.



Mà sau khi đột phá đến Đấu Tông, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Viêm thi triển Lục Hợp Du Thân Xích – Lục Hợp Hỏa. Mặc dù thi triển có chút khó khăn, nhưng uy lực của nó tuyệt đối so với lúc toàn lực thi triển Diễm Phân Phệ Lãng Xích thì cường hãn hơn rất nhiều. Một đóa hỏa diễm màu nâu xanh quỷ dị nhẹ nhàng bám dính trên đỉnh thước, đây cũng không phải chân chính là hỏa diễm, mà chính là đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm được áp súc đến một trình độ khó có thể tưởng tượng nỗi mới sinh ra đóa dị hỏa kỳ dị này. Nghiêm khắc mà nói thì nó không được coi là hỏa diễm, nhiều lắm chỉ có thể coi nó như một một loại khí đặc biệt được áp súc từ đấu khí mà thôi.



Đem đấu khí áp súc tới mức này cũng đã là cực hạn của hắn khi đạt đến Đấu Tông, bằng không, lấy thực lực Đấu Hoàng trong quá khứ tuyệt đối không thể làm được điểm này.



Hỏa diễm màu nâu xanh đính trên đỉnh thước, nhìn qua tựa như chỉ khẽ thổi một hơi liền tiêu tán. Nhưng chính ngọn hỏa diễm nhìn qua không nổi bật này khi nương theo sau thước, huy động trong gió thì lại tựa như một lưỡi dao vô cùng sắc bén, ngay cả không gian cũng bị nó xé rách thành một cái khe đen dài cỡ ngón tay.



Một thước phát ra, không có tiếng nổ to cùng những âm thanh kỳ lạ, chỉ có những tia lửa lóe ra trong không gian, tĩnh mịch. Nhưng, một thướt nhẹ nhàng này lại khiến cho sắc mặt cảu mọi người ở giữa sân biến đổi. Đường Ưng, Mộ Thanh Loan, thậm chí cả Phượng Thanh Nhi, trong mắt cũng đầy vẻ ngưng trọng, nhìn về phía Tiêu Viêm mà trong mắt đầy vẻ khiếp sợ không thể tin nỗi.



"Hắn… lại là Đấu Tông cường giả?"



Gương mặt của Tiêu Viêm lúc này nhìn qua đã đỏ lên. Lấy hắn tuổi còn trẻ như vậy mà đã đạt đến Đấu Tông cường giả, đám người Đường Ưng nhìn thấy từ trong cơ thể hắn toát ra cổ hơi thở khó có thể tin nỗi kia, trong lòng dậy sóng, không thể nào bình tĩnh nỗi.



Phượng Thanh Nhi khẽ chau mày, đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Lúc trước, cổ hơi thở này không mạnh, nhưng giờ lại tựa hồ trở nên càng lúc càng nồng đậm. Nàng biết rõ, loại cảm giác này sẽ không tùy ý xuất hiện. Hơn nữa, cảm giác của nàng so với người thường mạnh hơn rất nhiều. Đương nhiên, không thể so sánh với bọn người Đường Ưng.


Vương Trần giãy dụa muốn bò lên, nhưng lại trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm. Vừa muốn thúc dục đấu khí, trong cơ thể hắn lại truyền đến từng đợt cảm giác nóng phỏng. Nhìn vào trong cơ thể, hắn thấy hỏa diễm xanh biếc đang điên cuồng phá hư mọi thứ bên trong cơ thể hắn.



"Đây là?" Nhận thấy được luồng hỏa diễm xanh biếc này, đồng tử Vương Trần nhất thời co rụt lại!



Cơn lốc vụn gỗ màu bạc chậm rãi tiêu tán, thân ảnh Tiêu Viêm chậm rãi từ trong đó hiện lên. Hắn lạnh lung liếc nhìn Vương Trần đang tức giận cách đó không xa, sau đó ngảng đầu, nhìn vẻ mặt âm trầm đáng sợ của Hoàng Tuyền Tôn Giả.



"Tốt, tốt, tiểu tử, ngươi thật đúng làm cho bổn tôn ngoài ý muốn a!" Hoàng Tuyền Tôn Giả chậm rãi đứng dậy, thanh âm tựa như kiệt lực áp chế sát ý lạnh lẽo cùng nổi giận.



Tiêu Viêm híp mắt nhìn về phía Hoàng Tuyền Tôn Giả, ôm quyền, nói: "Tại hạ đã hoàn thành ước định, cáo từ!"



Vừa mới nói xong, Tiêu Viêm trực tiếp xoay người dọc theo quảng trường bước vào trước mọi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.



"Khụ, cẩn thận!"



Ngay khi Tiêu Viêm xoay người đi được chừng mười bước, một tiếng ho khan đột nhiên vang lên. Hắn quay đầu lại, nhìn Vương Trần đang khó khăn đứng lên, thanh âm lạnh lùng: "Còn muốn đến?"



"Khụ…" Vương Trần phun ra một ngụm máu, khuôn mặt đầy máu cười cười trông rất đáng sợ.



"Thật sự không nghỉ tới, ngắn ngủn có ba tháng, ngươi đã tiến vào Đấu Tông. Xem ra, ở trong Thiên Sơn Huyết Đàm được lợi nhiều nhất là ngươi, ngươi nói đi, Tiêu Viêm?