Đấu Phá Thương Khung
Chương 1429 : Chiến thư!
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Từ mặt bên ngoài nhìn vào thì hiện giờ Cổ tộc được coi như tộc mạnh nhất trong bát tộc viễn cổ. Không có bất kỳ người nào có nghi ngờ gì về thực lực của bọn họ.
Còn nếu muốn nói tới Hồn tộc thì e rằng là đây là tộc được truyền thừa lâu đời nhất trong bát tộc. Tại thời viễn cổ xa xưa nhất thì chủng tộc này đã tồn tại. Từ xưa tới nay, chủng tộc này vốn thần bí quỷ dị. Đối với vấn đề thực lực của bọn hắn có mạnh mẽ hay không thì e rằng ngay cả những chủng tộc khác cũng không dám nhận là mình biết rõ hết. Trong những lần đại chiến trước kia, Hồn tộc cũng không biểu hiện ra việc mình mạnh mẽ nhất, nhưng nếu có người cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra. Từ trước tới giờ, cho dù ở vào hoàn cảnh nào thì Hồn Tộc cũng chưa từng rơi vào thế hạ phong.
Không thắng không bại. Nếu theo một phương diện khác mà nói thì đó là là một điều cực kỳ đáng sợ. Bởi vậy, khi đối mặt với chủng tộc viễn cổ thần bí kia thì cho dù là Cổ tộc cũng phải duy trì sự kiêng kị.
Hai chủng tộc viễn cổ này gần như đại biểu cho tầng lớp thế lực mạnh mẽ nhất trên Đấu khí đại lục hiện nay. Bởi vậy, ngoài hai thế lực này ra thì e rằng không còn bất kỳ thế lực nào có thể giết sạch toàn bộ Linh tộc mà thần không biết quỷ không hay như thế.
Cũng vì thế mà trong biến cố lần này của Linh tộc thì thế lực có khả nghi lớn nhất chính là Hồn tộc cùng Cổ tộc. Tuy rằng bốn tộc còn lại không có chứng cứ tuyệt đối để vạch trần ra ai là hung thủ. Nhưng sau khi trải qua chuyện của Linh tộc, bọn họ sẽ bảo trì cảnh giác lớn nhất với hai tộc này. Nếu như đối phương thật sự hướng về phía Đà Xá Cổ Đế Ngọc thì nhất định sẽ không dừng tay lại. Mà có bốn phần Cổ Ngọc còn lại trong tay, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của hung thủ.
Đối với loại nghi ngờ vô căn cứ này, Cổ tộc có vẻ tương đối buồn bực. Nhưng bọn hắn cũng biết rõ được tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Sau chuyện này, nếu như có bất kỳ hành động nào thì đều có thể đưa tới một ít suy đoán sai lệch. Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể duy trì sự im lặng. Mà cùng lúc đó, Hồn tộc cũng thực hiện tác phong trước sau như một của bọn hắn, không nghe không thấy không để ý, làm gì thì cứ làm. Dù sao Hồn tộc cũng không cần minh hữu, những người khác nghĩ sao thì nghĩ, bọn họ đều mặc kệ.
Cũng vì thế, dưới sự im lặng của cả hai bên thì biến cố của Linh tộc cũng dần dần bị đè xuống. Lục tộc cũng không vì chuyện này mà xảy ra đại chiến. Theo thời gian trôi qua, chuyện này giống như bị những người ở đây lãng quên. Nhưng cũng chỉ có đám người bọn họ mới biết được quan hệ của các tộc viễn cổ lại một lần nữa xảy ra vết nứt, vừa hợp tác với nhau nhưng lại cảnh giác đề phòng lẫn nhau.
Chuyện Linh tộc cũng đưa tới xao động không nhỏ ở Trung Châu. Nhưng mà mấy chủng tộc viễn cổ kia bình thường đều rất điệu thấp, ít khi xuất hiện cho nên sự xao động cũng chỉ này kéo dài ước chừng nửa năm rồi cũng từ từ biến mất. Ở Trung Châu mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện đặc sắc, các loại đề tài cũng nhiều không đếm xuể. Mặc dù là chuyện lớn như việc Linh tộc biến mất cũng không thể kéo dài lâu hơn được nữa.
Mà theo sự lên xuống của đủ các loại chuyện đặc sắc ở Trung Châu, xuân đi thu đến cũng đã gần hai năm kể từ ngày Tiêu Viêm bế quan. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vâng!"
Thải Lân khẽ gật đầu. Khi nhận được chiến thiếp thì nàng đã đưa ra một số mệnh lệnh rồi. Trải qua hai năm biểu hiện, hiện giờ ở Tinh Vẫn các, Thải Lân cũng có danh vọng khá lớn. Ai cũng biết thân phận của nàng, mà Tiêu Viêm lại là người mà Dược Lão chỉ định làm Các chủ đời tiếp theo của Tinh Vẫn các. Nói cách khác, Thải Lân có thể được tính là nửa Các chủ phu nhân rồi. Mệnh lệnh nàng đưa ra, cho dù là một ít trưởng lão cũng phải nghe theo. Hơn nữa, trải qua hai năm chiến tranh, chinh phạt cũng đủ làm cho người khác biết được, nàng cũng không phải là bình hoa trang trí! Sự sát phạt quyết đoán của nàng, mặc dù là nam nhân cũng không bằng được!
"Trong khoảng thời gian này, bên trong Tinh giới cũng cần tăng cường cảnh giới tới mức cao nhất." Dược Lão cười lạnh nói: "Ta muốn xem xem Thiên Minh lão yêu muốn làm trò quỷ gì."
Thải Lân tiếp tục gật đầu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía cánh cửa đá đóng chặt ở cách đó không xa. "Hắn vẫn không có động tĩnh gì sao?"
Dược Lão hơi ngẩn người, rồi khẽ gật đầu. Nhìn đôi mắt có chút ảm đạm của Thải Lân, Dược Lão khẽ cười nói: "Đừng lo lắng nhiều. Tên tiểu tử kia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Theo suy đoán của ta thì có lẽ không bao lâu nữa hắn có thể thuận lợi xuất quan."
Thải Lân cười khổ. Trong gần hai năm nay, nàng đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần rồi.
"Đi thôi! Chúng ta có không ít chuyện cần chuẩn bị. Lần này Minh Hà minh tới cũng không phải chuyện tốt đẹp gì." Dược Lão phất phất tay, sau đó quay người chậm rãi rời đi.
Ánh mắt Thải Lân chăm chú nhìn về phía cửa đá. Một lát sau, nàng khẽ thở dài một tiếng, xoay người, đuổi kịp Dược Lão.
Nhưng mà không ai phát hiện ra, không lâu sau khi hai người quay đi, rời khỏi đó thì cánh cửa đá to lớn phủ kín rêu xanh kia bỗng nhiên run rẩy. Một vết nứt rất nhỏ lặng yên xuất hiện trên cửa đá.