Đấu Phá Thương Khung

Chương 1601 : Tử Tịch Chi Môn

Ngày đăng: 13:51 19/04/20


“Ta sống hay chết cũng không đến lượt ngươi quyết định.”



Nhìn nhìn Hồn Nguyên Thiên đang phóng tới, Tiêu Viêm cũng chỉ cười lạnh một tiếng, bàn tay đang nắm Hồn Phong lại càng gia tăng lực đạo khiến cho hắn càng giãy dụa một cách điên cuồng.



“ Tiêu Viêm, tổ tiên sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”



Sắc mặt của Hồn Phong tím tái hẳn đi, hắn oán độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, sau đó thân thể của hắn đột nhiên bành trướng lên, cùng với đó đấu khí bên trong cơ thể hắn cũng đang điên cuồng bạo động.



“ Tự bạo sao”



Khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu Viêm cũng không có chút biến đổi nào, lòng bàn tay hắn khẽ bóp mạnh, chỉ nghe thấy xoạt một tiếng, Tiêu Viêm đã bóp nát cái cổ của Hồn Phong, tuy Hồn Phong đã chết nhưng cái thân thể của hắn vẫn cứ bành trướng như cũ, đến cuối cùng nổ oành một tiếng, năng lượng phong bạo mang theo huyết vụ bắn tung tóe khắp nơi.



Huyết vụ từ từ khuếch tán đi, đến cuối cùng thì tiêu tán hẳn, còn thân ảnh Tiêu Viêm vẫn lơ lửng ở trên không trung như lúc trước. Bởi vì hắn có lực lượng linh hồn vô cùng mạnh mẽ tạo thành một cái bình chướng bao lấy thân, cho nên lực lượng do Hồn Phong tự bạo cũng không tạo thành một chút tổn thương nào với hắn.



“ Xuy…!”



Ánh mắt Tiêu Viêm cực kỳ hờ hững nhìn xung quanh, sau đó hắn đột nhiên lùi về phía sau một bước, lúc này không gian trước mặt hắn bỗng rung lên một hồi, sau đó một đạo thân ảnh già nua bất ngờ xuất hiện, ngay lập tức hắn đánh ra một chưởng nhắm ngực Tiêu Viêm vỗ xuống, trên chưởng phong của lão giả kia mang theo một loại hơi thở tử vong cực kỳ nồng đậm khiến cho Tiêu Viêm cũng không dám có chút coi thường nào.



Một chưởng thất bại, thân hình của Hồn Nguyên Thiên cũng đã hiện ra, hắn nhìn thoáng qua nơi mà Hồn Phong tự bạo, trên khuôn mặt nhăn nheo chợt hiện ra một chút âm trầm, sau đó hắn lộn ngược bàn tay lại một cái tức thì một đạo linh hồn từ trong đám huyết vụ đó phóng ra, sau cùng chui vào trong tay áo của hắn.



“Tiểu tử, hôm nay lão phu thề sẽ lột gân rút xương của ngươi.”



Sau khi thu hồi được một ít tàn hồn của Hồn Phong, vẻ mặt Hồn Nguyên Thiên cực kỳ âm hàn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, mà cái dáng vẻ cười cười của hắn lúc trước cũng đã biết mất tăm, hắn thật không nghĩ tới Tiêu Viêm cư nhiên xuất thủ tàn nhẫn như thế, khiến cho hắn không có cơ hội để cứu người. Nếu vừa rồi Hồn Phong không nhanh chóng đưa ra quyết định tự bạo thì cũng không có cơ hội để đào thoát nổi một tia tàn hồn, nhưng mà dù có chạy thoát được, nhưng đối với Hồn tộc, đây cũng là một thương tổn cực kỳ nghiêm trọng.



“Già mà không chết là đi ngược với ý trời, con đường cuối cùng này hãy để ta tiễn ngươi một đoạn vậy.”



Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng, nói. Hắn chẳng có chút sợ hãi nào cả, tuy đấu khí của hắn chỉ mới gần đạt đến cấp bậc lục tinh Đấu Thánh trung kỳ, nhưng hắn lại có Đế cảnh linh hồn bù đắp vào cho nên chiến lực của hắn hiện tại có thể so sánh được với cường giả bát tinh Đâu Thánh. Tên Hồn Nguyên Thiên này tuy rất cường hãn nhưng từ trên khí tức mà cảm giác được, xem ra hắn vẫn còn kém hai người Lôi Doanh cùng Viêm Tẫn, nên Tiêu Viêm đoán rằng cái lão gia hỏa này cũng chỉ mới đạt đến bát tinh Đấu Thánh sơ kỳ hoặc trung kỳ mà thôi, cho nên nếu thật sự chiến đấu thì Tiêu Viêm cũng không e ngại hắn một chút nào.
Nếu như Tiêu Viêm xóa đi cái linh hồn ấn ký này, sau thác ấn linh hồn của mình vào đó thì hắn sẽ giành được quyền khống chế cái phiến không gian này.



Nhìn nhìn khối hắc thạch này, nụ cười trên mặt của Tiêu Viêm càng lúc càng nồng đậm hơn.



Hồn Nguyên Thiên đã phạm một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng khi để cho một người có linh hồn đạt đến Đế cảnh như hắn tiến vào trong này.



“Phanh!”



Hồn Nguyên Thiên đánh ra một chưởng đem một gã trưởng lão Cổ tộc thực lực đạt đến Đấu Thánh đập nát thành hư vô, sau đó trong lòng bàn tay bắt đầu hiện ra hắc khí, trong mơ hồ hiện lên một cái hắc môn nhho nhỏ, nhất thời từng tia huyết khí bị hút vào bên trong hắc môn một cách nhanh chóng.



“Lực lượng tăng trưởng thật khiến cho con người ta trở nên mê muội a..”



Cảm thụ được khí tức tử vong bên trong Tử Tịch Chi Môn càng lúc càng nồng đậm, trên khuôn mặt Hồn Nguyên Thiên càng hiện lên một nụ cười thỏa mãn. Nhưng, ngay khi hắn muốn tìm kiếm mục tiêu khác để động thủ thì, hắn lại phát hiện ra sự liên kết giữa hắn và Tử Tịch Chi Môn càng lúc càng yếu bớt đi.



“Thôi hỏng rồi…”



Biến cố như thế khiến cho Hồn Nguyên Thiên cảm thấy cực kỳ bất an, cho nên hắn đành vội vàng lách mình để tiến vào bên trong Tử Tịch Chi Môn, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện ra mình đã hoàn toàn mất đi sự liên hệ với Tử Tịch Chi Môn.



“Vụt!!”



Ngay khoảnh khắc Hồn Nguyên Thiên mất đi liên hệ với Tử Tịch Chi Môn thì ấn ký hắc môn tại trong lòng bàn tay hắn đột nhiên rung động, sau đó bay vút ra khỏi tay hắn liền phóng to ra thành một cái hắc sắc đại môn.



Cùng lúc Tiêu Viêm đang ngồi xếp phía trên đại môn, miệng hắn hiện lên một nụ cười, nói: “Đa tạ đã ban tặng!”



Nhìn thấy một màn này Hồn Nguyên Thiên bị ngây ngốc trong chốc lát, sau đó đôi mắt hắn lại trở nên huyết hồng hẳn lên.