Đấu Phá Thương Khung

Chương 1639 : Song Đế

Ngày đăng: 13:52 19/04/20


Lửa bùng lên rực rỡ, nhuốm đỏ cả trời mây, tràn lan khắp bốn phương tám hướng trên không, sức nóng cực kỳ đáng sợ thiêu đốt đất trời, khiển cho biển máu mênh mông kia cũng phải bốc hơi ngay tức khắc.



- Minh chủ..! Là Minh chủ Tiêu Viêm!



- Minh chủ xuất quan, chúng ta được cứu rồi..!



- Minh chủ muôn năm..!



Thình lình xuất hiện ngọn lửa che chắn tai nạn, khiến cho những người đang cuống cuồng trốn chạy dừng hẳn lại. Từng ánh mắt ngước lên không, nhìn sững vào dáng hình quen thuộc ẩn trong ngọn lửa rực rỡ nọ, ngay tức khắc, trên khuôn mặt của ai nấy đều hiện lên vẻ kích động và mừng rỡ như điên dại. Vô số tiếng hô hoán kêu gọi vang dội khắp đất trời, không ít kẻ trong đó còn phấn khích đến mức quỳ hẳn xuống bái lạy. Hy vọng đến từ sau tuyệt vọng cùng cực đã khiến bọn họ vừa vẫn giữ nét kinh hoàng, vừa ràn rụa lệ mừng sung sướng khắp trên mặt.



Trải qua tầng tầng lớp lớp chiến chinh, địa vị Tiêu Viêm trong lòng liên minh hiển nhiên đã không ai có thể so sánh. Nếu chỉ nói về tuổi tác, dĩ nhiên hắn còn quá trẻ, nhưng tất cả đều biết, người mà đôi vai nhìn có vẻ gầy guộc kia lại chính là kẻ gánh vác trọng trách của cả liên minh.



Với rất nhiều thành viên của liên minh, bóng người nọ là vĩnh viễn không thể thất bại.



Trong tâm tư bọn họ, Tiêu Viêm gần như là một loại tôn giáo để cuồng nhiệt tôn sùng.



Loại cuồng nhiệt này, trong cơn tuyệt vọng được tái sinh, giống như một loài bệnh độc lan truyền với tốc độ kinh hồn, cho nên không chỉ có liên minh Thiên Phủ mà hầu như trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kích động. Đối mặt với tuyệt vọng, bọn họ cần lắm một cọc trụ để mà bám vào, để mà bấu víu ỷ lại.



Trên bầu trời, màn lửa lan tràn càng lúc càng rộng, bao phủ hàng nghìn vạn sinh linh. Đồng thời khi màn lửa đang khuếch tán thì bóng người bên trong ngọn lửa rực rỡ nọ cũng càng lúc càng rõ ràng. Chốc lát sau, khi ánh lửa yếu đi, một thân người vận y phục màu đen mới rõ ràng hiện ra giữa thinh không.



- Đúng là Tiêu Viêm rồi...



Tại tổng bộ liên minh cách đó không xa, có một đoàn người đông đúc đang tụ lại, xem bộ dáng hẳn là cùng thuộc về một thế lực. Trong đám người đó, có một nam tử cường tráng đang ngẩng đầu nhìn bóng người ẩn sau ngọn lửa hừng hực trên không, giọng nói không giấu được vẻ phấn khích cực độ.



- Liễu Kình đại ca, đúng là y sao?



Sau lưng thanh niên nọ, một nữ tử xinh đẹp nhịn không được thốt lên. Ai cũng không thể nghĩ đoán, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, một học viên khóa dưới của học viện Già Nam lại có thể đạt tới trình độ đỉnh cao cỡ này trên đại lục.



- Ha ha, Liễu Phỉ, tuyệt đối không sai đâu! Ừ, hắn… thực sự là kẻ kinh khủng. Nhớ trước kia ở học viện, hắn nào khác đại ca ngươi là mấy...



Nam tử đó không ai khác chính là nhân vật ngày xưa được tôn là Bá Vương Thương ở học viện Già Nam, Liễu Kình.



Liễu Phỉ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xa, nơi thân hình được mọi người tôn sùng như thần linh mà cúng bái kia, thần thái thoáng hiện lên vẻ phức tạp khó đoán. Ai mà ngờ, người ngày xưa từng ít nhiều xung khắc với nàng ở học viện, lại đạt tới trình độ thế này.



Ở những nơi khác trong liên minh, cũng có những ánh mắt đồng dạng nhìn chăm chú vào bóng người trên bầu trời, cảm thán không thôi.



- Tiêu Viêm...



Bên ngoài màn lửa, đám cường giả của Hồn tộc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nọ, trong nháy mắt kẻ nào kẻ nấy đều giật mình kinh hãi. Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ, chỉ hơn nửa năm không gặp, Tiêu Viêm cư nhiên lại đạt tới tình trạng kinh khủng bố như vậy.



- Đấu Đế..!



Hồn Thiên Đế đứng trên tòa sen máu, con ngươi đỏ rực trợn trừng chấn động không thôi, mãi một lát sau lão mới lẩm bẩm:



- Làm sao có thể... làm sao có thể..?



Âm thanh thì thầm càng lúc càng nhỏ, đột ngột vẻ mặt Hồn Thiên Đế trở nên vô cùng dữ tợn, gần như là gằng giọng gào lên như sấm giữa trời quang.



Không thể trách Hồn Thiên Đế quá thất thố, bởi để đạt tới bước này, không biết lão đã trả giá và nỗ lực lớn đến mức nào. Nhưng khi lão thành công, thì cũng là lúc trông thấy một kẻ khác đạt tới trình độ tương đương, điều này làm sao có thể thừa nhận một cách dễ dàng cho được?



Hơn thế nữa, kẻ kia, mới một năm về trước vỏn vẹn chỉ là một loài sâu bọ côn trùng trong mắt lão, lật tay một cái là đè bẹp, không ngờ lại thoát xác ngoạn mục mà đạt tới đỉnh cao như vậy.



- Ha ha, đất trời này đâu phải chỉ có lão mới có thể trở thành Đấu Đế?



Ngọn lửa tán đi, người thanh niên áo đen xuất hiện, ngẩng đầu nhìn Hồn Thiên Đế đang tỏ ra bi phẫn mà không khỏi mỉm cười. Nguyên đôi tròng mắt đen thẫm ngày xưa giờ lấp lánh ánh sáng hữu thần, nhìn có vẻ ôn hòa và thâm thúy dị thường.



Ngoài ra trên vầng trán hắn xuất hiện một dấu ấn hình ngọn lửa vô cùng huyễn lệ, mơ hồ trong đó phát ra những rung động hết sức đặc thù. Dưới những rung động đó, tốc độ của dung nham sâu trong lòng đất cũng nhanh chóng được đẩy cao.



Tiêu Viêm yên lặng đứng trên bầu trời, toàn thân không chút lay động gì của đấu khí, dáng dấp có vẻ rất bình thường. Nhưng chỉ có những cường giả chân chính mới có thể cảm ứng được, trong thân thể cao gầy đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng khó tưởng như thế nào, lực lượng đó, đủ để hủy trời diệt đất!



- Trên người ngươi, có hơi thở của Đà Xá Cổ Đế!



Hồn Thiên Đế dẫu sao cũng không phải kẻ bình thường, sau cơn chấn động, sắc máu trong con ngươi lập tức được áp chế lặng yên. Lão đưa vẻ mặt âm trầm nhìn thật kỹ Tiêu Viêm, bất chợt nói một cách điềm nhiên.



- May mắn đạt được truyền thừa của Cổ Đế mà thôi! (Đời chàng đúng là quá "may mắn" chàng Tiêu Viêm chỉ biết dựa vào đàn bà ạ!)



Tiêu Viêm mỉm cười.



- Hư Vô Thôn Viêm chết tiệt!



Nghe vậy Hồn Thiên Đế nhịn không được mà giận run. Chuyện truyền thừa của Cổ Đế, nhất định là Hư Vô Thôn Viêm biết, nhưng tại sao vẫn không nói cho lão chứ!



Tiêu Viêm lạnh lùng nhìn lão, rồi đưa mắt nhìn mặt đất nhấp nhô nứt nẻ, cuối cùng vung tay lên, một vầng sáng huyễn lệ bay ra rơi xuống trên vết thương mà Chúc Khôn bị Hồn Thiên Đế đạp xuống lúc nãy, ngay lập tức miệng vết thương khép lại cực nhanh.



Thương thế vừa lành, thân hình khổng lồ của Chúc Khôn cũng cấp tốc hóa lại thành người, vẻ mặt vẫn có chút tái nhợt nhìn Tiêu Viêm cười khổ:



- Ngươi cuối cùng cũng tới, chậm một chút nữa thôi thì tất cả mọi người ở đây hẳn đã bị lão khốn kia giết sạch rồi...



- Chúc Khôn tiền bối cứ nghỉ ngơi một lúc đi!
- Trận này, là do vị Đấu Đế đầu tiên của Hồn tộc ta truyền lại. Tên của nó là, Trảm Đế!



Ánh mắt Hồn Thiên Đế nhìn Tiêu Viêm đầy quỷ dị, rồi âm lãnh cười:



- Thời viễn cổ, thật sự đã có cường giả Đấu Đế rơi rụng trong trận này..!



Ánh mắt của Tiêu Viêm hơi trầm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn huyết quang đang quanh quẩn khắp đại trận quỷ dị, từ nơi đó, Tiêu Viêm đích thật cảm giác được một tia nguy hiểm.



- Không hổ là Hồn Thiên Đế, cục diện ngày hôm nay cũng có thể dự đoán trước!



Tiêu Viêm trầm giọng, đại trận này hiển nhiên cần sự chuẩn bị vô cùng phức tạp, đáng tiếc trước đây trong mắt thế nhân, vẫn không ai có thể nhìn ra tác dụng chân chính của trận hình Phệ Linh Tuyệt Sinh này.



- Mọi việc đều phải làm tới mức tốt nhất, đó cũng chính là nguyên nhân mà Hồn tộc ta có thể kéo dài đến ngày hôm nay. (Trừ việc để Tiêu Viêm sống dai như đỉa!)



Hồn Thiên Đế tự ngạo cười, chợt sầm mặt xuống, lão vung tay lên, không gian phía sau lưng lão chợt vang lên tiếng nước chảy, ngay tiếp theo, ai nấy đều kinh hãi khi nhìn thấy, máu tươi như thủy triều từ trong khe hở không gian phun ra ào ạt, cuối cùng tuôn chảy nhập cả vào trong trận Trảm Đế.



- Tiêu Viêm, ta lấy nghìn vạn máu huyết hậu duệ để thúc đẩy trận chiến này, ngươi có thể chết tại nơi này, cũng không uổng bản lĩnh một đời.



Nương theo biển máu ngất trời tiến vào, bên trong đại trận đột sáng bừng lên quỷ dị. Huyết quang ngưng tụ đến cực độ, cuối cùng dưới vô số ánh mắt nhìn kỹ, hóa thành một lưỡi đao trong suốt tràn ngập mùi máu tanh vô tận.



Huyết nhận cực kỳ quỷ dị, không có chuôi đao, lưỡi đao huyết quang lóng lánh, phảng phất sắc bén đến mức chém một nhát liền có thể cắt đôi cả đất trời.



Mà khi chuôi huyết nhận quỷ dị hiện ra, mặt trời lúc đó cũng trở nên nhợt nhạt, thiên địa u ám. Dường như ngay cả nhật nguyệt phong vân cũng e ngại lưỡi đao này vậy!



- Tộc nhân Hồn tộc nghe lệnh, lấy thân tế trận..!



Huyết nhận vừa hiện, Hồn Thiên Đế đột nhiên quát lớn, nghe tiếng lão, đại quân Hồn tộc xao động một chút rồi lập tức có một ngàn người nghiến răng bay vụt ra.



Vút!



Hồn Thiên Đế vẻ mặt hờ hững, thủ ấn biến đổi, huyết nhận chợt lóe lên, ngay sau đó lao vụt ra ngoài ngàn trượng. Mà một ngàn cường giả Hồn tộc, đầu lìa khỏi cổ, máu tươi vọt ra, thân thể khô quắt cực nhanh, cuối cùng hóa thành tro bụi tiêu tan trong trời đất.



Mà sau khi hấp thu máu của một ngàn người này, lưỡi đao máu càng lúc càng ngưng tụ chân thực hơn.



- Tiêu Viêm, kết thúc được rồi…



Hồn Thiên Đế cuồng nhiệt nhìn chuôi huyết nhận quỷ dị, rồi đột nhiên phun ra một búng máu. Khi máu tươi rơi xuống lưỡi đao, từ thân đao lập tức truyền ra những âm thanh ong ong kỳ lạ. Khi tiếng đao ngân vừa dứt, thì cảm giác nguy hiểm trong lòng Tiêu Viêm càng lúc càng dâng lên dày đặc.



Đất trời tịch mịch, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trên không trung. Càng nhìn lưỡi đao máu, bọn họ càng cảm giác được một khí thế vô cùng khủng bố. Một chiêu này, rất có thể sẽ đánh trọng thương Tiêu Viêm.



- Trảm Đế Quỷ Huyết Nhận... thứ hung khí trong truyền thuyết... không ngờ lại tồn tại thật sự.



Sắc mặt Cổ Nguyên vào lúc này tái nhợt, cái gọi là huyết nhận kia, ai khác có thể không biết, chứ lão thì nhớ rất rõ, bởi ở Cổ tộc, lão đã từng đọc rất nhiều thư tịch về thanh huyết nhận này.



Thứ này, thực sự đã từng chém chết cường giả Đấu Đế, làm khiếp sợ toàn đại lục.



Không nghĩ tới, mấy vạn năm sau, lại có thể tận mắt trông thấy thứ hung khí đó.



- Lần này thì nguy rồi...!



Cổ Nguyên siết chặt tay, mặt mày trắng bệch, miệng lẩm bẩm.



- Ồ...



Tiêu Viêm hít sâu một hơi, sắc mặt hắn lúc này càng lúc càng nghiêm trọng, hiện tại nếu không đón đỡ được một đòn này, chỉ sợ hắn sẽ chân chính chết đi.



- Hồn Thiên Đế, lão chuẩn bị, ta cũng có vậy...



Tiêu Viêm nhìn chằm chằm Hồn Thiên Đế, thủ ấn đột nhiên biến đổi, rồi hắn há miệng phun ra một chùm sáng rực rỡ. Chùm sáng càng lúc càng lớn, biến thành một khoảng không cực lớn tràn ngập ánh sáng.



- Dị Hỏa Nghiễm Tràng? (Quảng trường Dị hỏa)



Nhìn thấy thứ quen thuộc đó, đám người Cổ Nguyên sửng sốt vô cùng, cái này trước đây được lấy ra trong động phủ của Cổ Đế, bất quá Dị hỏa ẩn chứa bên trong cũng không có uy lực gì mấy, chỉ là tiêu bản mà thôi. Chẳng lẽ Tiêu Viêm định dựa vào thứ này mà chống lại trận Trảm Đế của Hồn Thiên Đế?



Dị Hỏa Nghiễm Tràng trôi nổi trên không trung, Tiêu Viêm khẽ chuyển thân, liền xuất hiện trên khoảng sân đó. Tại mi tâm hắn, dấu ấn ngọn lửa rực rỡ đột nhiên chấn động kịch liệt, sự chấn động không cách nào hình dung từ trong dấu ấn cực nhanh truyền ra, rồi dùng một tốc độ vô cùng khủng bố, lan truyền khắp đại lục Đấu Khí.



- Ta lấy tên Viêm Đế Tiêu Viêm, lệnh cho vạn hỏa trong thiên hạ, nghe lời bản Đế sai khiến!



Hai mắt Tiêu Viêm xoay chuyển, ngọn lửa rỡ từ trong cơ thể cuộn cuộn tuôn ra, hắn cất tiếng quát vang, âm thanh chấn động toàn bộ đại lục Đấu Khí.



- Bảng Dị hỏa bài danh thứ hai mươi ba, Huyền Hoàng Viêm, trở về!



Ngọn lửa huy hoàng lượn lờ quanh thân Tiêu Viêm, phảng phất hắn như là đế vương của lửa. Theo tiếng quát vang rền, một nơi cách Trung Châu hơn mười vạn dặm, trong thâm sơn cùng cốc, đột nhiên ầm ầm nổ vang. Một ngọn lửa màu vàng sẫm lao ra, rồi như sao băng xẹt ngang bầu trời, xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã xuất hiện ở Trung Châu, cuối cùng nhập vào trong một trụ đá trên Dị Hỏa Nghiễm Tràng.



Ầm!



Khi ngọn lửa màu vàng sẫm nhập vào trụ đá, nó lập tức bốc cháy hừng hực rồi đột ngột lớn vụt lên, Huyền Hoàng Viêm tạo thành một cột lửa khổng lồ đâm thẳng trời cao...