Đấu Phá Thương Khung

Chương 1640 : Trận chiến của Nhị Đế!

Ngày đăng: 13:52 19/04/20


- Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi hai, Vạn Thú Linh Hỏa, trở về...



- Dị hỏa bảng, đứng thứ hai mươi mốt...



...



- Dị hỏa bảng, đứng thứ mười chín, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, trở về...



Một luồng lửa xanh nhạt từ trong cơ thể Tiêu Viêm phun mạnh ra, nhập vào một trụ đá.



...



Vô số người há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng này. Mỗi một lần Tiêu Viêm quát lên, là một đạo Dị hỏa từ xa phá không mà đến, nghe theo hiệu lệnh của hắn mà nhập vào trong những trụ đá. Phảng phất như Tiêu Viêm thực sự đã hóa thân thành đế vương của lửa vậy, một lời ban xuống, lửa trong thiên hạ nào dám không nghe theo.



Cảnh tượng mênh mông vĩ đại, người xem kích động đến máu huyết sôi trào. Cái loại chí tôn vạn vật đều nghe ta hiệu lệnh này, làm cho người khác không khỏi tôn sùng và hâm mộ cực điểm.



- Dị Hỏa bảng, đứng thứ bảy, Cửu U Kim Tổ Hỏa, trở về...



Trên bầu trời Tiêu Viêm lại quát vang, phía dưới đất Viêm Tẫn đột nhiên run lên, một ngọn lửa vàng rực từ trong người lão phá tan khống chế thoát thể mà ra, nhập vào trụ đá.



Vài đạo Dị hỏa kế tiếp tuy cũng có chủ nhân, nhưng toàn bộ đều bị Tiêu Viêm nhẹ nhàng rút ra khỏi thân thể bọn họ, sau đó tiến vào trong trụ đá.



- Dị hỏa bảng, đứng thứ ba, Tịnh Liên Yêu Hỏa, trở về...



Tiêu Viêm hít sâu, một đốm lửa bé xíu trong cơ thể hắn lao vút ra nhập vào trụ đá, từ nơi đó, một cột lửa màu hồng lao vụt lên trời cao.



Tới lúc này, Dị hỏa trên khoảng sân rộng đã có hai mươi mốt trụ. Thanh thế như vậy, thật sự là kinh thiên động địa.



Cảnh tượng này cũng khiến cho Hồn Thiên Đế chấn động khó tả. Mơ hồ, lão cảm giác được điều gì đó bất an đang đến gần.



Khi Tịnh Liên Yêu Hỏa nhập vào trụ đá thì hai mắt của Tiêu Viêm cũng sáng lóa lên, hắn nhìn thẳng về phía Hồn Thiên Đế, thủ ấn chợt biến đổi, quát lạnh:



- Dị hỏa bảng, đứng thứ hai, Hư Vô Thôn Viêm, trở về...



Tiếng quát vừa dứt, cơ thể Hồn Thiên Đế chấn động dữ dội, Hư Vô Thôn Viêm bị lão nuốt trước đây không ngờ đã có dấu hiệu sống lại.



- Khốn kiếp...



Trong lòng Hồn Thiên Đế thoáng kinh hãi, lão có thể cảm giác được, nếu thật sự để Tiêu Viêm thu hồi toàn bộ Dị hỏa, thì một khi hắn phát động thế công, nhất định sẽ vô cùng kinh khủng. Cho nên lão tuyệt không muốn hắn triệu hồi Hư Vô Thôn Viêm, lập tức tâm thần khẽ động, vội vã chống đỡ lại lực kêu gọi Dị hỏa của Tiêu Viêm trong cơ thể mình.



- Không ngờ lão thực sự đã nuốt sống Hư Vô Thôn Viêm, quả nhiên thủ đoạn rất độc ác...


Huân Nhi và Thải Lân kinh hoàng nhìn Dị Hỏa Nghiễm Tràng, mãi sau mới điên cuồng lao vọt lên bầu trời.



Khi hai người bay đến, cũng không quan tâm đến những cột lửa xung quanh mà chăm chăm nhìn vào cột lửa rực rỡ nhất nơi trung tâm quảng trường. Nhưng nơi ấy, nào có bóng người đang hiên ngang đứng đợi như hai nàng từng mong chờ, nhất thời, cả hai như bị sét đánh, mặt hoa cười thê thảm, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn trào...



- Khụ...



Khi hai nàng bi thương đến mức tuyệt vọng muốn chết cùng hắn thì một tiếng ho yếu ớt đột nhiên vang lên. Ngọn lửa trên hỏa trụ bập bùng lay động, một bóng người mơ hồ dần xuất hiện trước mặt hai nàng.



- Ta vẫn chưa chết mà, chỉ là thân thể Đấu Đế bị tiêu hủy thôi, sau này tu luyện lại một cái là được chứ gì...



Tiêu Viêm mặt mày tái nhợt, nhìn hai nàng, cười khẽ.



Tiếng cười vừa dứt, thì phốc một tiếng, hai thân thể xinh đẹp kia đã lao vọt vào lòng hắn, hung hăng đấm vào ngực Tiêu Viêm.



- Lần sau không cho chàng làm anh hùng gì nữa đâu...



Hai ngươi khóc không ra tiếng trong lòng hắn, ai oán giận dỗi.



- Nếu không làm vậy, cả đại lục này nhất định sẽ bị tàn phá...



Tiêu Viêm khẽ thở dài, rồi mỉm cười gật đầu:



- Đây, cũng là lần cuối cùng...



Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn về phía cột lửa nơi trung tâm quảng trường, phía bên dưới nó, phong ấn linh hồn một vị Đấu Đế. Và nơi đó, trong bóng tối vạn kiếp, người nọ sẽ bị Dị hỏa luyện hóa dần dần...



Đại chiến quá tàn khốc, và may mắn thay, hắn là người thắng cuối cùng...



Nhìn Trung Châu bị trăm thương ngàn tích tàn phá tan hoang xơ xác, Tiêu Viêm mỉm cười, một cảm giác thoải mái nhẹ nhàng chưa từng có từ sâu tận linh hồn hắn nhè nhẹ lan ra.



- Rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi rồi...



Trên Dị Hỏa Nghiễm Tràng, Tiêu Viêm ôm lấy hai nàng, chậm rãi nhắm mắt.



Đủ các loại lý do, nỗ lực sau bao nhiêu năm như vậy, bất quá, tựa hồ thành quả đạt được, đúng là vẫn rất tốt đẹp.



- Viêm Đế... Tiêu Viêm...



Tiêu Viêm hé miệng cười, thì thầm:



- Tổ tiên Tiêu Huyền, chuyện người làm chưa xong, con đã thay người làm được rồi...