Đấu Phá Thương Khung
Chương 495 : Huyễn Kim hoả
Ngày đăng: 13:38 19/04/20
Sau khi Hách trưởng lão tuyên bố bắt đầu, toàn bộ ánh mắt thoáng cái chuyển hướng tới hai người phía sau thạch thai, âm thanh nhốn nháo cũng dần dần trở nên yên ắng hơn nhiều.
Tầm mắt Tiêu Viêm chậm rãi cẩn thận đảo qua dược tài trên thạch thai, sau khi phát hiện vẫn chưa quên gì, mới khẽ gật đầu, bàn tay vung khẽ, dược đỉnh màu đỏ liền xuất hiện tại thạch thai trước mặt.
Dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thực sự không phải hạng cao cấp gì, hơn nữa bởi vì số lần sử dụng trong khoảng thời gian này nhiều lắm, do đó khiến cho nhan sắc bên ngoài dược đỉnh có chút ảm đạm, liếc mắt nhìn một cái, giống như một lò nhóm lửa không bám tro vậy.
"Xùy."
Dược đỉnh của Tiêu Viêm vừa xuất hiện, Hàn Nhàn bên cạnh cách đó không xa nhịn không được cười ra tiếng, trong lòng âm thầm lắc đầu, thầm cười nói:
"Xem ra bản thân thật là có chút xem trọng tên này rồi."
Tại luyện dược giới, dược đỉnh tốt giống như lợi khí vừa tầm trong tay chiến sĩ, có thể làm cho xác xuất luyện đan thành công gia tăng thật lớn, mà hiện giờ Hàn Nhàn nhìn dược đỉnh Tiêu Viêm sử dụng thế mà lại rách nhát như vậy, trong lòng tự nhiên không khỏi có vài phần khinh thường.
Sau khi Hàn Nhàn trong lòng nói ra, bàn tay hắn cũng vung lên. Nhất thời, một dược đỉnh toàn thân kim sắc thoáng hiện, dương quang chiếu xạ lên trên đỉnh, nhất thời phản xạ ra quang hoa chói mắt, làm cho người ta phải chuyển ánh mắt đi.
Chỉ từ thanh thế bề ngoài của hai dược đỉnh mà xem, không nghi ngờ là một trời cách biệt. Một cái giống như chó cỏ thôn quê, cái kia lại giống như chó cảnh cả người nạm vàng dát bạc, cực kì diễm lệ phô trương.
Tiêu Viêm cũng không để ý gì tới các ánh mắt trêu tức từ mọi nơi, tầm mắt đảo qua dược đỉnh trước mặt. Một lát sau, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một khe hở nông cạn mắt thường khó có thể nhìn thấy ở mặt ngoài dược đỉnh, mày không khỏi hơi nhíu, trong lòng bất đắc dĩ nói:
Dưới ánh mắt soi mói toàn trường, đột nhiên, một đạo tiếng vang rất nhỏ cực kì nặng nề từ trong thạch thai truyền ra, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại. Nhíu mày, bàn tay như chớp chụp được một gốc dược tài sắp lọt vào dược đỉnh, đưa mắt nhìn dược đỉnh trống tuếch, không khỏi khẽ lắc đầu. Lúc trước tâm phân nhị dụng, vô ý một cái, hỏa hầu thoáng hơi cao một chút, thành ra liền trực tiếp làm cho dược dịch nguyên bản đã dung hợp gần phân nửa hoàn toàn bốc hơi cả.
- Ôi…
Tiêu Viêm lần đầu thất bại, nhất thời làm đám người nhìn không chuyển mắt phía dưới tiếc hận thở dài một hơi.
Một bên, nhìn thấy lần thất bại đầu của Tiêu Viêm, Hàn Nhàn mới lạnh lùng cười, thầm nghĩ trong lòng: "Cho ngươi đắc ý…"
Sau một hồi kín đáo châm chọc trong lòng, Hàn Nhàn cũng không hề để ý tới Tiêu Viêm trong trầm tư, quay đầu đem ánh mắt hướng dược đỉnh của mình, sắc mặt dần ngưng trọng. Một lát sau, thở ra một hơi sâu, bàn tay vung lên, lập tức đem một gốc dược tài ném vào trong dược đỉnh.
Theo một gốc tiếp một gốc dược tài của Hàn Nhàn nhập vào dược đỉnh, lực chú ý trong sân, không khỏi lần nữa tập trung trên người hắn. Nhận thấy được mấy ánh mắt phóng đến bên kia, khóe miệng Hàn Nhàn hơi nổi lên chút đắc ý, nhưng nụ cười đắc ý này vẫn còn chưa khuếch tán ra, tại sau khi gốc dược tài thứ tám tiến vào dược đỉnh phát ra một đạo âm thanh phừng phực rất nhỏ vang lên bên trong, rồi đột nhiên ngưng đọng xuống.
- Ha ha…
Trong quảng trường, mọi người đầu tiên trừng to mắt nhìn sắc mặt cứng ngắc của Hàn Nhàn, một lúc sau, không khỏi vang lên một chút tiếng phì cười. Dược tài đợt đầu của Hàn Nhàn, tinh luyện dung hợp, rõ ràng so với Tiêu Viêm càng thêm hoàn toàn thất bại. Ít nhất lúc trước Tiêu Viêm ước chừng sau khi tinh luyện hơn hai mươi loại dược liệu mới bởi vì phân tâm mà khiến cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà Hàn Nhàn lại chỉ vừa mới tinh luyện đến gốc thứ tám đã thất bại, chênh lệch trong đó, chính là bọn ngoài nghề không hiểu luyện chế đan dược đều có thể nhìn ra.
Lần đầu tiên luyện chế, hai người đều là cùng thất bại mà hạ màn, bất quá thất bại này, tựa hồ Tiêu Viêm có chút tiêu sái hơn một chút.