Đấu Phá Thương Khung

Chương 668 : Ngàn dặm tìm về

Ngày đăng: 13:40 19/04/20


Phía chân trời xanh thẳm mênh mông vô tận, những đám mây dày lơ lửng dừng giữa không trung, thỉnh thoảng gió nhẹ hiu hiu thổi qua mới có chút dịch chuyển. Ánh mặt trời từ tầng mâychiếu xuống, chiếu rọi trên những núi non trùng điệp ở phía dưới, đặc biệt ấm áp.



Phía chân trời mênh mông trống trải đột nhiêu truyền tới thanh âm của trận trận cuồng phong đang di chuyển, chợt xuất hiện mấy điểm đen ở phía đường chân trời. Một lát sau, mấy điểm đen mang theo gió bay tới, cuối cùng hoá thành hơn mười đầu phi hành ma thú toàn thân tản ra khí tức hung hãn, mang theo tiếng gầm nhẹ, rít gào bay qua.



Trên đầu của phi hành ma thú dẫn đầu, một gã thanh niên áo bào đen ngồi khoanh chân, đấu khí màu bích lục nhàn nhạt hiển lộ ra bên ngoài cơ thể, tán đi cuồng phong trước mặt, còn bản thân thì không vướng bận gì tiến vào trạng thái tu luyện.



Tu luyện giữ liên tục trong một thời gian dài, đôi mắt của áo bào đen thanh niên hơi giật giật, chợt từ từ mở ra. Ánh mắt nhìn xuống dưới, nhìn qua mặt đất cực kỳ nhỏ bé rồi chợt nghiêng đầu quay về đoàn người phía sau hỏi: "Hiện giờ chúng ta đang ở nơi nào?"



Nghe được câu hỏi của Tiêu Viêm, Tiêu Lệ đang cùng đám người Lâm Diễm nói chuyện phiếm quay đầu lại, rất nhanh từ nạp giới lấy ra một cái bản đồ, chợt cười nói: "Một tiểu quốc có tên là Vạn Nham. Nơi này đã rời xa Hắc Giác Vực, dựa theo tốc độ của chúng ta, chỉ cần khoảng một tháng thời gian nữa là có thể đến được vùng sát biên giới của Gia Mã đế quốc"



"Còn có một tháng sao..." Tiêu Viêm thì thầm một tiếng, ánh mắt chợt nhìn về phía nhóm người Lâm Diễm. Thời gian đã được một tháng kể từ lúc gấp rút lên đường, tuy rằng đôi lúc cũng đáp xuống nghỉ tạm, nhưng hầu như hơn một nửa thời gian đều là ở trên lưng Hổ Ưng Thú. Hành trình khô khan như thế không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Cũng may là chuyến đi này phần đông mọi người đều có thực lực khá mạnh. Lúc buồn chán còn có thể dựa vào tu luyện giết thời gian.



"Ai, hành trình này nếu là duy trì liên tục mấy tháng, sợ rằng không điên không được." Xem Tiêu Viêm ánh mắt đang nhìn lại, Lâm Diễm hướng vẻ mặt bất đắc dĩ về phía hắn rồi nói.



Tiêu Viêm cười cười, mắt nhìn quanh, chợt hỏi: "Tử Nghiên đâu? Lại không nhịn được nên tự chạy rồi à?"



"Ừ, nha đầu kia không ngồi không được, tự mình chạy lên phía trước rồi, nhưng mà có Mỹ Đỗ Toa đi theo." Tiêu Lệ gật đầu đáp. Tới gần Tiêu Viêm trong miệng tấm tắc, lấy làm lạ nói: "Không nghĩ nữ nhân kia lạnh như băng thật ra đối với Tử Nghiên không tệ, dĩ nhiên chủ động đi theo để bảo vệ nàng."



"Tuỳ các nàng ấy đi. Có Thải Lân ở cùng hẳn là Tử Nghiên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Tiêu Viêm cười cười, nhìn quét qua phía sau hơn mười đầu Hổ Ưng Thú rồi hỏi: "Không có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh chứ?"
Tiêu Viêm khoé mắt giật giật, không nghĩ tới hai người một lớn một nhỏ này đã vậy còn có thể gây rắc rối. Cũng may là thời điểm bọn họ ăn trộm dược liệu không bị người phát hiện, không thì này một đường bọn họ đi tới cũng đừng nghĩ đi được thuận lợi.



"Kêu bọn họ tăng tốc!" Tiêu Viêm sắc mặt tối sầm, quay đầu về phía Tiêu Lệ trầm giọng nói.



"Ừ". Tiêu Lệ cười khổ một tiếng, sau lưng đấu khí hoá thành hai cánh rung lên, bay tới các phi hành ma thú khác.



" Hai người các ngươi, về sau không được ta cho phép, không cho phép rời khỏi!" Nhìn Tiêu Lệ rời đi, Tiêu Viêm lần thứ hai quay đầu hướng về Tử Nghiên cùng Mỹ Đỗ Toa tức giận nói.



Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm có phần tối sầm, Tử Nghiên len lén thè lưỡi. Nhưng trái lại mày liễu của Mỹ Đỗ Toa ở bên cạnh dựng thẳng. Chỉ có điều dưới ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Viêm cuối cùng cũng nuốt xuống những lời định nói.



Sau khi đem hai gia hỏa chuyên làm cho người khác đau đầu áp chế xuống, trong lòng Tiêu Viêm lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, cúi đầu nhìn hộp ngọc ở trên tay, bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đem bọn họ thu vào trong nạp giới.



Sau khi trải qua chuyện này, nhóm người Tiêu Viêm gấp rút lên đường, rõ ràng tốc độ một lần nữa tăng nhanh rất nhiều. Loại này tăng tốc gấp rút lên đường tại kéo dài vài ngày, đồng thời sau khi rời xa phạm vi địa phương mà các nàng Tử Nghiên phạm tội, Tiêu Viêm mới triệt để yên tâm, sau đó cho tốc độ chậm lại.



Thời gian phi hành khô khan như cát sa mạc nhanh chóng trôi qua.



Mà ở trong khoảng thời gian trôi qua này, khoảng cách giữa nhóm người Tiêu Viêm cùng biên giới của Gia Mã đế quốc càng thêm gần.