Đấu Phá Thương Khung
Chương 669 : Trấn Quỷ Quan - Cố nhân
Ngày đăng: 13:40 19/04/20
Trải qua hơn hai tháng phi hành, khoảng cách giữa nhóm người Tiêu Viêm với mục tiêu càng ngày càng gần. Dựa vào bản đồ thì chẳng bao lâu nữa bọn họ có thể tới vùng biên giới của Gia Mã đế quốc.
Thời gian khô khan trong lúc phi hành cứ thế trôi qua. Khi mà cuộc hành trình xa xôi, kéo dài lần thứ hai vượt qua một dãy núi hùng vĩ thì phía cuối tầm mắt đột nhiên xuất hiện đường nét to lớn của một tường thành.
Tường thành được xây dựa vào núi, giống như một đầu mãnh hổ trấn giữ thông đạo trọng yếu đi ra bên ngoài đế quốc. Bất luận người nào muốn ra khỏi đế quốc đều phải đi qua tường thành này. Mà nơi này phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt. Trải qua nhiều năm không biết đã cắn nuốt bao nhiêu vong hồn trên chiến trường. Vì vậy cũng làm các quốc gia xung quanh kỵ như kỵ hổ.
Bởi vậy cái tường thành này có một cái tên hung thần ác sát.
Trấn Quỷ Quan!
Khi mà hình dáng của tường thành tại phía xa chân trời hiện lên trong tầm mắt thì dáng tươi cười trên khuôn mặt của Tiêu Viêm cũng chậm rãi đọng lại, từ trên đầu của Hổ Ưng Thú đứng lên, ánh mắt dừng lại tại nơi còn cách xa đó. Thành trấn vẫn tản ra một cỗ sát khí như xưa. Một lát sau, một ý cười hiện lên trên khoé miệng rồi chợt nhanh chóng mở rộng. Cuối cùng một tiếng cười to mang theo gần ba năm kiềm nén vang vọng như sấm đánh ở cuối chân trời.
"Gia Mã đế quốc! Tiêu Viêm ta… đã trở lại!"
Tiếng cười to như sấm kêu cuồn cuộn vang rên không ngớt lan về phía chân trời. Bất quá cũng may thường ngày ở chỗ này rất thưa thớt người ở nếu không tất nhiên sẽ đưa tới vô số người liếc mắt.
Nhìn Tiêu Viêm hiếm khi có xuất hiện thất thố như vậy. Đám người ở Hổ Ưng Thú đang phi hành trên không trung đều đem ánh mắt ngạc nhiên nhìn lại đây. Đối với cái người trẻ tuổi chưa bao giờ hoảng loạn, luôn duy trì dáng vẻ tươi cười ấm áp này, thất thố như thế là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy!
"Nơi này chính là Gia Mã đế quốc sao?" Đám người Lâm Diễm có chút hiếu kỳ, đứng lên tiến lại đây, ánh mắt nhìn về tường thành ở phía xa kia rồi hỏi.
"Ờ, đây là một chỗ biên giới hiểm yếu của Gia Mã đế quốc. Chỉ cần thông qua nơi này rốt cuộc liền có thế tiến nhập biên giới của Gia Mã đế quốc." Tiêu Lệ gật đầu, nói.
Thanh âm của Mông Lực vừa hạ xuống, liền đột ngột vang lên một hồi tiếng xé gió. Chợt xuất hiện hơn mười bóng người mặc áo bào trắng phía trên bức tường cao ở sân trước. Mà người dẫn đầu hé ra khuôn mặt già nua bình thản như nước. Mà một cỗ khí tức áp bách theo sự xuất hiện của vị lão giả này cũng bao trùm toàn bộ Phủ thành chủ.
"Vân Phàm? Vân Lam Tông trưởng lão?" Mộc Thiết sắc mặt khó coi nhìn lão giả kia xuất hiện, trong lòng nhịn không được nảy lên một mảnh u ám. Hắn quanh quẩn một chỗ tại đấu linh đỉnh nhiều năm. Tại trước đó không lâu mới vừa may mắn đột phá tới đấu vương cấp bậc. Nhưng luận thực lực mà nói thì thực ra ngay cả một sao đấu vương cũng không phải. Làm sao có thể chống đỡ được vị trưởng lão của Vân Lam Tông mà thực lực đã đạt tới ba sao đấu vương này?
"Mộc Thiết thống lĩnh, tự ngươi mang binh phù giao ra đây đi! Mộc gia các ngươi cũng là một trong tam đại gia tộc của đế quốc. Nếu đầu nhập vào Vân Lam Tông ta, chắc chắn sau này sẽ đạt được càng nhiều so với hiện tại. Nếu cứ khăng khăng một mực sợ rằng ngày bị diệt cũng không còn xa." Vân Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộc Thiết sắc mặt khó coi, chậm rãi nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Vân Lam Tông phản quốc chắc chắn sẽ bị người chửi rủa! Mộc Thiết ta thân là tướng quân của đế quốc nếu đầu hàng các ngươi thì đừng nói đến người ngoài mà ngay bản thân ta cũng tự mình khinh thường mình!" Mộc Thiết nổi giận nói.
"Ngu xuẩn không có đầu óc!"
Lắc đầu, Vân Phàm sắc mặt cũng từ từ biến thành lạnh lùng. Bàn tay nắm lại, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm thon dài màu lam đậm. Mũi kiếm chỉa thẳng, chỉ vào Mộc Thiết, thanh âm lạnh nhạt, nói: "Hễ là người ngăn trở Vân Lam Tông ta, kết cục chỉ có chết. Ngươi đã khăng khăng một mực, vậy thì đừng trách lão phu tâm ngoan."
"Ha ha, cũng tốt! Từ khi đột phá tới đấu vương, ta cũng chưa giao thủ cùng ai. Hôm nay cho dù chết trong tay ngươi cũng coi như không quá thiệt thòi. Chỉ có điều dã tâm của Vân Lam Tông các ngươi chắc chắn sẽ chết trong từ trong trứng nước!" Nghe được sát ý ẩn chứa trong thanh âm của Vân Phàm, chiến ý trong lòng Mộc Thiết cũng bị kích thích bạo phát. Tuy biết rõ rằng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của đối phương nhưng coi như là chết trận ở dưới loại tình huống này cũng còn tốt hơn so với đầu hàng!
Vân Phàm hai mắt híp lại, sắc mặt lại là càng phát ra băng hàn. Một cỗ đấu khí hung hậu vô cùng từ trong cơ thể chậm rãi tuôn ra. Áp lực của đấu khí sinh ra khiến không ít người trong viện không đều vội vàng lui về phía sau.
Đối mặt khí thế cường hãn của Vân Phàm, sắc mặt Mộc Thiết cũng dần ngưng trọng, từ trong nạp giới lấy ra một thanh búa lớn. Đấu khí trong cơ thể cũng vận chuyển đến cực hạn...
Nhưng mà, ngay tại lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm kia sắp bị đánh vỡ. Thời điểm mà một hồi chiến đấu kịch liệt của đấu vương cường giả sắp sửa bạo phát thì từ phía chân trời chậm rãi truyền xuống một đạo tiếng cười trong trẻo, quanh quẩn trong sân thật lâu không tiêu tan.
"Ha ha ha! Ba năm rời đi, không nghĩ tới Vân Lam Tông dĩ nhiên đã kiêu ngạo đến như vậy. Quả nhiên là nằm ngoài dự liệu! Xem ra dã tâm của Vân Sơn lão cẩu không nhỏ nha..."