Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 19 : Sau lưng ánh sáng sẽ luôn là bóng tối
Ngày đăng: 20:45 19/04/20
Chiếc Chevrolet 1950s dừng lại ngay một góc đường, mở cửa xe bước xuống là Cao Đình và Mai Cẩm Tú. Tiệc tàn, anh nói sẽ lái xe đưa cô về tận nhà mới an tâm.
- Em cảm ơn cậu.
- Đừng khách sáo, đây là việc anh nên làm.
Gió bất chợt thổi mạnh, Cẩm Tú liền đưa tay lên vén tóc qua vành tai. Quả đúng là thiếu nữ thanh tao, hành động vén tóc trông cũng thật dịu dàng. Và đứng trước một dáng vẻ thuỳ mị, trước một đôi mắt long lanh thăm thẳm kia, khó trách người trải qua nhiều mất mát như Cao Đình không khỏi rung động. Chỉ một cử chỉ ân cần từ người con gái này cũng khiến anh như nhận được sự an ủi.
Cẩm Tú tròn xoe mắt khi bàn tay Cao Đình đưa lên vuốt nhẹ gương mặt mình. Tiếp theo, cô thấy anh nhìn mình thật lâu, thật nồng ấm và sau đó không hề chần chừ anh hôn lên vầng trán cô. Bản thân cũng thích cậu chủ này từ lâu rồi nên Cẩm Tú chẳng hề từ chối, chậm rãi ngã đầu vào lòng anh.
Trong lúc hai người chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào thì phía bên kia đường, Phương Di và Lương Bằng đã trông thấy. Ánh mắt cô chủ họ Phương bất động... Nếu cô không về ngay đúng thời khắc này và nếu cô đồng ý ngồi xe ô tô thay vì đi bộ về nhà thì hẳn đã không phải chứng kiến cảnh đau lòng đó. Lạ thay, cô chẳng hề tức giận, la hét hay chạy đến đẩy hai người nọ ra xa mà chỉ đứng yên nhìn.
Rồi chợt nhiên, Phương Di trông thấy một bàn tay to lớn che trước mắt mình tiếp theo thì đẩy nhẹ mình xoay qua. Trước mặt cô lúc này chỉ còn là Lương Bằng.
- Đừng nhìn nữa... Sao phải tự làm tổn thương mình đến thế?
Phương Di giương mắt nhìn anh, lắng nghe câu hỏi trầm kia mà không đáp lời. Cô cũng không rõ tại sao mình cứ đứng yên đó, chẳng khóc mà cũng chẳng bỏ đi. Phải chăng người ta có thể đau lòng đến nỗi mất đi cảm xúc?
Sự im lặng từ Phương Di khiến Lương Bằng không thể nấn ná ở đây lâu, liền nắm tay cô rồi cất bước. Cả hai tiếp tục đi qua những con đường vắng vẻ trong đêm tối tĩnh mịch, với những cơn gió lạnh thổi lùa. Đang bước thì Phương Di bỗng dừng lại, khiến cái nắm tay của Lương Bằng cũng bị kéo giật.
- Bằng, em muốn anh cõng em...
Quay qua nhìn đôi mắt trong veo ấy một chốc, Lương Bằng bỏ tay cô ra rồi khẽ cúi người quay lưng lại. Phương Di đã từng nghĩ, mình sẽ không thể ngồi trên lưng một chàng trai nào khác ngoài Cao Đình, nhưng ngay bây giờ cô chẳng chút do dự mà vòng tay qua cổ anh chàng họ Lương, chậm rãi ngồi lên lưng anh.
Lương Bằng cõng cô chủ nhỏ đi tiếp trên con đường rộng thênh dưới ánh sáng tù mù từ những ngọn đèn đường cổ điển hắt xuống. Tựa đầu lên đôi vai cứng cáp, Phương Di nhắm mắt trong lặng im. Thế ra cảm giác này cũng không tệ, sao cứ nhất thiết phải là Cao Đình mới được? Cho dù bây giờ trái tim cô vẫn còn hình bóng anh nhưng không có nghĩa là sau này cô không thể quên anh. Từ đuôi mắt một dòng lệ chảy ra nhẹ nhàng, thấm vào vai áo người đang cõng.
Tổn thương và ấm áp, Phương Di đều cùng lúc cảm nhận rõ ràng.
Thấy cha lại quay qua nhìn mình, Cẩm Tú khẽ lắc đầu sau đó hỏi tiếp ông Lim:
- Thưa, cháu không rõ mình đã làm gì sai ạ?
Ông Lim trông vẻ mặt chờ đợi của hai người nọ, buông một lời lạnh lùng:
- Vậy để tôi nói rõ luôn: Cháu đừng có đến gần cậu Đình nữa!
Kinh ngạc trong một thoáng, bấy giờ Cẩm Tú mới vỡ lẽ cái nguyên do ông Lim đến tận đây cũng như thái độ lẫn lời nói có phần nặng nề nãy giờ. Hoá ra, là ông đã biết mối quan hệ tình cảm giữa cô với Cao Đình. Và điều dễ hiểu rằng, người cao sang như ông không thể chấp nhận chuyện tình này.
- Thưa ông nghĩa là...
- Thế ông không biết con gái ông đang qua lại với con trai tôi ư?
Ông Cửu sửng sốt khi nghe xong câu hỏi dứt khoát nọ. Lần trước hết cậu Phong gì đấy khiến bà Cao hiểu lầm sai người đến tiệm giày đập phá, nay lại đến lượt cậu Đình nữa chứ, rồi ông Cao vì vậy mà đích thân đến tận đây. Ông không hiểu tại sao con gái mình lại cứ dính dáng đến mấy công tử nhà giàu đó.
- Tú à, là thật hả con?
Cẩm Tú không thể nói dối cha, liền nhìn qua ông Lim với dáng vẻ chân thành:
- Thưa ông, cháu đối với cậu Đình là thật lòng.
Tức giận, ông Lim đập mạnh tay xuống bàn khiến những chiếc tách đổ nhào.
- Tôi không chấp nhận con trai mình lấy một cô gái không có gia thế! Nghe đây, nếu cháu không tránh xa Cao Đình ra thì đừng trách tôi vô tình!
Nhận lấy thái độ ngăn cấm quyết liệt đó, Cẩm Tú đứng sững tại chỗ, mắt cay xè.