Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 20 : Chủ nhân của cái thai này là ai?

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Bà Lượm mang dáng vẻ lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng tắm, bên trong chốc chốc lại vọng ra tiếng nôn mửa. Ban nãy đang ngồi ăn cơm, không hiểu sao Phương Di lại buồn nôn và chạy vội đi, làm lật úp cả chén cơm ăn dở. Thấy chuyện này không ổn rồi, bà Lượm vội vội vàng vàng đi theo sau, nhưng chưa kịp đi vào cùng thì cô chủ đã đóng cửa lại. Bà ở ngoài này liên tục gọi: "Cô ơi cô!".



Đúng lúc, mẹ của Phương Di là bà Trúc vừa từ chỗ họ hàng về. Vào phòng ăn, bà ngạc nhiên khi không có ai, trên bàn đầy thức ăn cùng một chén cơm rơi vỡ dưới sàn nhà. Vừa hay lại nghe âm thanh gọi giục giã của bà Lượm, bà liền đi xuống xem sao. Nhác trông thấy bà chủ, bà Lượm ngừng gọi rồi tiến đến cúi đầu chào.



- Đã xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế? Sao giờ này mà cô chủ chưa ăn cơm?



- Bà ơi có chuyện không hay rồi... Mấy ngày nay tôi thấy cô Di cứ nôn mửa, lại khó ăn uống, chỉ thích những món chua chua, tôi nghi lắm bà ạ.



Thấy bà Trúc nheo mắt khó hiểu, bà Lượm phân vân chốc lát rồi nói:



- Tôi nghi là cô Di mang bầu rồi.



Bà Trúc lập tức kêu lên: "Cái gì?" như thể không tin vào điều vừa nghe. Chuyện lạ lùng gì đây? Con gái bà còn chưa có chồng mà sao lại có chửa?



- Bà có điên không đấy?



- Không tin thì lát nữa cô Di ra, bà gặng hỏi cô xem sao! Chứ tôi thấy những biểu hiện ở cô giống y hệt đàn bà mang bầu vậy.



Còn đang bối rối chưa biết thế nào thì bà Trúc và bà Lượm nghe tiếng mở cửa, đúng lúc Phương Di từ bên trong đi ra. Trông cô phờ phạc, mệt mỏi, gương mặt mất hết thần sắc. Tức thì, bà Trúc liền chạy đến đỡ lấy con gái đang mệt lả.



- Di ơi Di! Con bị sao vậy? - Bà đưa tay vuốt nhẹ mặt con, lo lắng.



Phương Di im lặng vì không biết phải trả lời mẹ thế nào về tình trạng này của mình. Đối diện, bà Lượm đánh liều hỏi thẳng cô chủ một câu:



- Cô nói thật đi, cô có bầu rồi đúng không ạ?



Hiển nhiên Phương Di đã giật mình ra sao, theo phản xạ liền đưa mắt nhìn bà đi ở chằm chằm. Trước vẻ sửng sốt đến bất ngờ đó, bà Trúc lẫn bà Lượm dường như đã nhận được đáp án. Chẳng khác nào nghe tiếng bom nổ ngay trên đầu, bà Trúc nửa hoang mang nửa sốt sắng, siết chặt lấy tay con:



- Phương Di! Có thật... là con đang mang bầu?



Bao nhiêu chịu đựng và cảm xúc bị dồn nén mấy ngày qua chợt nhiên vỡ oà, Phương Di cố kìm nước mắt mà nấc khẽ. Cô không muốn chối, càng không muốn che giấu nữa, nhưng lại chẳng đủ can đảm nhìn vào mắt mẹ mà trả lời. Trông thấy dáng vẻ ấy, bà Trúc sững người sau đó liền đánh vào vai con, kêu lên:



- Trời ơi trời! Con ơi là con! Mày ăn nằm với ai để rồi có chửa vậy hả? Mày làm xấu mặt gia đình rồi! Ôi, tôi chết mất!



Thấy bà chủ đấm ngực kêu trời ghê quá, bà Lượm vội vã đỡ lấy bà đồng thời lên tiếng trấn an. Bên cạnh, Phương Di mím môi để không khóc.




- Cậu...! Lương Bằng! Cậu nghĩ mình là ai mà dám đụng đến Phương Di?



- Thưa ông, có chuyện gì vậy?



Trông dáng vẻ khó hiểu của anh chàng họ Lương, ông Quản càng thêm giận:



- Chuyện gì ư? Cậu phải biết rõ hơn tôi chứ! Sao cậu dám ăn nằm với con gái tôi?



Thắc mắc vì tự dưng ông chủ này làm dữ như thế, nay nghe ông nói về sự cố giữa mình với Phương Di đêm đó thì Lương Bằng khựng lại. Anh không nghĩ ông lại phát hiện ra cái bí mật kia sớm như vậy. Lương Bằng chưa kịp suy nghĩ thêm thì ông Quản đã giật cổ áo anh, gắtlên ầm ĩ:



- Sao nào? Cậu làm con Di ra nông nỗi như vậy thì phải làm cái gì đi chứ!



Đã đến nước này thì Lương Bằng cũng không che giấu nữa mà nói rõ rằng:



- Thưa ông, chuyện của Phương Di là lỗi ở tôi. Tôi sẽ cưới cô ấy...



- Cưới? Cậu nghĩ mình là ai? - Ông Quản trừng mắt - Lại còn dám gọi thẳng tên con gái tôi nữa hả? Thật là, tôi phải đánh chết cậu mới hả dạ!



Thấy ông Quản vung tay lên, đối diện Lương Bằng không tránh mà chấp nhận cú đánh giận dữ đó. Thời may, giọng nói của Cao Phong thình lình cất lên:



- Ông Phương, xảy ra chuyện gì thế?



Nghe bên ngoài có âm thanh ồn ào nên Cao Phong liền đi ra xem thử, theo sau còn có Dương Thảo. Khi trông cảnh ông Quản một tay nắm cổ áo Lương Bằng, một tay thì giơ lên cao như sắp giáng cú đánh dữ dội lên người anh thì họ mau chóng chạy đến ngăn lại. Tách hai người nọ ra xa, Cao Phong ngạc nhiên:



- Ông Phương! Anh Bằng! Đã xảy ra chuyện gì thế?



Lương Bằng vẫn giữ nguyên tư thế, cúi đầu im lặng. Còn ông Quản, nghĩ bản thân cần phải bình tĩnh nên chậm rãi chỉnh sửa vạt áo veston, hậm hực:



- Cậu Phong hãy hỏi lại tên tài xế của cậu đi!



Khó hiểu, Cao Phong quay qua Lương Bằng, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ là có gì đấy nhầm lẫn, Dương Thảo cũng lên tiếng khuyên:



- Bằng, anh nói chúng tôi nghe xem nào, lỡ như xảy ra hiểu lầm...