Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 21 : Tại sao phải lựa chọn một tình yêu bị ngăn cấm...?
Ngày đăng: 20:45 19/04/20
Đột ngột, ông Quản cắt ngang lời Dương Thảo bằng thái độ tức tối:
- Hiểu lầm? Chính cậu ta đã ăn nằm với Phương Di rồi làm nó mang bầu kia kìa!
Nghe xong câu chấn động ấy, Dương Thảo lẫn Cao Phong không khỏi kinh ngạc. Cái gì vậy? Họ không nghe nhầm chứ?
Lương Bằng và Phương Di đã...?
Còn Lương Bằng, bản thân vừa nghe rõ mồn một hai từ "mang bầu" thì không giữ yên lặng nữa mà tức thì ngước mặt lên, biểu hiện ngạc nhiên thấy rõ:
- Ông vừa bảo... Phương Di mang bầu sao?
- Cái chuyện này có gì vui mà tôi phải bịa đặt! Phải, con Di đang mang trong người đứa con của cậu đó! Đẹp mặt chưa, trời ơi là trời, tôi phát điên mất!
Bỏ mặc dáng vẻ than trời trách đất khổ sở của ông Quản, Lương Bằng lần thứ hai tiếp tục đứng sững bởi bất ngờ. Phương Di có con với anh rồi ư? Tại sao anh không nghe cô nói gì cả? Đúng lúc, anh bị Cao Phong đẩy nhẹ vai xoay qua đối diện với nhau, trông cậu chủ hết sức nghiêm túc:
- Chuyện giữa anh và Di, đầu đuôi sự tình là thế nào?
Dĩ nhiên Dương Thảo thấy sốc, tự hỏi ở đâu có cái tình tiết kinh thiên động địa này vậy trời? Trong tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở", Phương Di lẫn Lương Bằng thỉnh thoảng chỉ chạm mặt nhau, nào đâu ra cớ sự yêu đương rồi còn mang bầu?
- Thưa cậu, chuyện này kể ra cũng dài dòng...
Lương Bằng nói một câu không khỏi làm ông Quản thêm điên tiết, hét to:
- Còn ở đấy mà dài với dòng nữa sao? Cậu định giải quyết việc này thế nào?
- Ông Phương, xin cho phép tôi được cưới Phương Di! - Lương Bằng quả quyết.
- Cưới cái gì mà cưới! Người như cậu mà đòi lấy con gái tôi? Tôi sẽ cho cảnh sát gông cổ cậu bỏ tù! Ông Cao đâu, tôi phải gặp ông ấy!
Ông Quản vừa quát ầm ĩ lên thì chẳng rõ là hên hay xui, chiếc Citroen DS 21 chở ông Lim từ ngoài chạy vào trong sân nhà. Xuống xe, ông Lim nhận ra ông Quản đến đây tự lúc nào liền vui vẻ tiến đến chào hỏi, nhưng lập tức nghe một câu:
- Ông Cao về đúng lúc lắm! Tôi muốn ông xử lý rõ ràng chuyện này!
- Có gì mà ông Phương tức giận thế?
Vừa nhìn vẻ mặt khó hiểu của ông Lim, ông Quản vừa chỉ vào Lương Bằng:
- Đây, thằng tài xế giỏi giang nhà ông dám ăn nằm với Phương Di nhà tôi, để rồi bây giờ nó chưa chồng mà có chửa! Ông định làm thế nào?
- Ông nhà tôi cứ sáng sáng là đến văn phòng làm việc rồi.
Dương Thảo thấy thật may mắn, không có ông Quản ở đây thì cơ hội của mình càng cao. Cô cũng uống chút trà cho có lệ, tiếp theo mới nói:
- Cháu đã biết chuyện của Phương Di và anh Bằng, thật đúng là bất ngờ.
Nghe nhắc đến cái chuyện bất hạnh ấy là bà Trúc lại trở nên khổ sở, bảo:
- Cả ngày qua, nhà tôi cứ lộn xộn cả lên. Chẳng hiểu ra làm sao mà lại đến nông nỗi này. Nếu biết vậy thì hôm đó, tôi đưa con Di về Mỹ Tho cùng rồi.
- Bác à, có chuyện gì thì cũng từ từ giải quyết không gấp gáp được.
Thấy bà Trúc gật đầu ra điều tán thành, Dương Thảo nhân cơ hội nói luôn:
- Cháu xin phép bác đưa Phương Di đi dạo cho khuây khoả, cũng muốn tâm sự khuyên nhủ thêm với em ấy, được không ạ?
Bà Trúc không suy nghĩ nhiều như chồng, nay lại thấy Dương Thảo có lòng quan tâm nên dĩ nhiên bà đồng ý thôi. Đúng lúc, Phương Di đi xuống. Bình thường trông cô tươi tắn xinh xắn bao nhiêu thì bây giờ lại buồn rầu, ủ rũ lẫn mệt mỏi bấy nhiêu. Hẳn đêm qua cô cũng không ngủ được. Nhác thấy Dương Thảo, cô liền bước đến. Lúc đầu chẳng ưa gì, nhưng kể từ sau cái ngày lắng nghe Dương Thảo tâm sự thì cô bắt đầu mang chút thiện cảm.
- Chị đến gặp tôi có gì không? - Giọng Phương Di cũng trầm hẳn so với mọi khi.
- Chị muốn đưa em đi chơi cho khuây khoả, mẹ em cho phép rồi.
Phương Di nhận được cái gật đầu từ mẹ, lòng có chút lưỡng lự vì còn mệt. Nhưng nghĩ lại, lần trước nhờ nói chuyện với Dương Thảo mà cô hiểu ra vài điều.
Tiếp theo, Dương Thảo mỉm cười khi cô chủ nhỏ này đồng ý.
Hai cô gái chào bà Trúc rồi bước lên xe ô tô. Chiếc xe chạy đi được một đoạn thì Phương Di nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Dương Thảo, nghĩ gì đấy liền hỏi:
- Chắc chị không phải chỉ muốn đi chơi với tôi thôi nhỉ?
- Xem ra, em cũng thông minh đấy. - Dương Thảo quay qua - Chuyện xảy ra giữa em và anh Bằng khiến chị rất bất ngờ. Nhưng trên vai trò là bạn bè, chị cũng không thể bỏ mặc hai người. Hôm nay chị đưa em đi là vì lời nhờ vả của một người.
- Ai? Là... Lương Bằng phải không?
- Phải, anh ấy rất muốn gặp em.
Hoá ra, Dương Thảo vờ nói đưa Phương Di đi chơi mà kỳ thật là muốn đưa cô đến chỗ Lương Bằng. Bất giác, cô liền đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang xoã tự nhiên đồng thời nhìn xuống chiếc váy suông đơn giản mình đang mặc. Nếu biết sẽ đi gặp anh thì cô đã trang điểm một chút rồi, bây giờ trông bản thân xuề xoà quá.