Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 22 : Cuộc chạm mặt giữa cô chủ và trung uý
Ngày đăng: 20:45 19/04/20
Điểm hẹn là một tiệm cà phê khang trang và nằm trong góc hơi khuất. Cả hai cùng đi vào, ra đến sân vườn phía sau tiệm thì Dương Thảo dừng lại nói mình sẽ chờ ở đây còn Phương Di cứ đi tiếp ra đó sẽ gặp Lương Bằng. Dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia, Dương Thảo thầm mong sẽ không ai nhìn thấy họ.
Đang đi tới đi lui với dáng vẻ lo lắng thì Lương Bằng chợt thấy Phương Di xuất hiện. Nhanh chóng đến vội vã, anh chạy đến bên cô, ân cần hỏi han:
- Em có sao không? Hôm qua anh nghe nói em bị ngất.
- Em không sao... Còn anh? Hẳn cha em đã nói những lời không hay với anh rồi.
- Đừng lo lắng về chuyện đó, anh hiểu phản ứng của ông Phương.
Lương Bằng đỡ Phương Di ngồi xuống ghế, sau đó thì quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải hệt như không muốn bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Trông vậy, Phương Di khẽ vuốt vuốt mái tóc rồi đảo mắt, nói khẽ:
- Đừng nhìn em như thế...
- Anh muốn chắc chắn là em vẫn khoẻ.
- Vì không biết sẽ gặp anh nên em chẳng trang điểm chải tóc gì hết.
Lương Bằng cười phì, thật đúng là cô chủ nhà họ Phương, lúc này mà vẫn còn để ý đến những điều như vậy. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trên bờ vai cô.
- Em lúc nào cũng đáng yêu, nên không sao cả.
Nói lời ngon ngọt mà vẻ mặt Lương Bằng vẫn nghiêm túc khiến Phương Di buồn cười, tuy nhiên lòng lại thấy vui vui. Đúng là một anh chàng thật thà! Cùng lúc, cô bắt gặp đôi tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.
- Em biết tin này từ lúc nào? Tại sao không nói với anh?
- Cũng mới năm ngày trước thôi, lúc đó lòng em rối bời và sợ hãi lắm.
Lương Bằng trông thấy khuôn mặt ở trước mắt mình đang khẽ cúi, nỗi buồn len qua hàng mi nặng trĩu. Mí mắt dưới hơi sưng, anh đoán chắc cô đã khóc nhiều lắm. Trong lòng dâng lên nỗi xót xa không sao kìm được để rồi anh tự trách bản thân.
- Di, em hãy yên tâm, anh nhất định thuyết phục ông Phương được cưới em.
Dứt lời, Lương Bằng nhẹ nhàng ôm Phương Di, để mái đầu cô tựa lên ngực mình. Hành động đó từ anh khiến Phương Di có đôi chút bất ngờ. Tuy tình cảm giữa hai người đã gần gũi hơn xưa, và hai tháng qua họ cũng xem nhau như người thương, thế nhưng chưa khi nào Lương Bằng bày tỏ thái độ thân mật với cô. Dường như anh vẫn còn e ngại... Thế mà bây giờ, anh lại chủ động ôm chặt cô trong vòng tay, miệng thì thầm khe khẽ. Việc đó khiến Phương Di không khỏi ngạc nhiên, dù vậy trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc mơ hồ.
Áp mặt vào khuôn ngực rắn rỏi ấy, Phương Di khẽ gật đầu, nghĩ rằng chàng trai này sẽ không bao giờ từ bỏ mình...
Khi đó ở bên ngoài, Dương Thảo đang ngồi với những suy nghĩ mông lung thì đúng lúc một chàng trai bước vào tiệm cà phê buổi sáng còn vắng khách. Hình dáng cao lớn cùng nước da ngăm ấy cuốn lấy tia nhìn của cô, bản thân khi đó vẫn chưa biết đấy là trung uý Phó Văn Chính.
- Nói ra thì thỉnh thoảng tôi cũng phải chịu thua với tính khí đó của cô ấy.
- Thế lúc đeo đuổi cô Thảo, hẳn cậu gặp không ít khó khăn?
Cao Phong liền cười nhẹ khi nghe câu hỏi thông cảm từ vị trung uý này:
- Không phải đâu, chính Dương Thảo mới là người đeo đuổi tôi.
Văn Chính không hề giấu giếm vẻ kinh ngạc khi nhìn chăm chú cậu chủ trẻ ấy trong vài phút. Lạ đời! Từ trước đến giờ, trai "tán" gái là chuyện dĩ nhiên nào đâu có cái chuyện ngược ngạo đến thế, vậy chẳng khác nào cọc đi tìm trâu?
- Quả là một cô gái rất thú vị!
Cao Phong chỉ cười chứ không đáp, và hẳn bản thân cũng chẳng hề nhận ra ẩn ý đằng sau câu nói lộ rõ sự phấn khích từ gã trung uý đó.
***
Phương Di vừa về đến nhà đã thấy ông Quản ngồi ở phòng khách, trầm tư hút điếu xì gà. Vẫn còn nhớ đến sự tức giận của cha ngày hôm đó, cô có hơi lo lắng, hai tay vô thức cầm lớp vải áo trước ngực vò nhẹ. Rồi cô giật mình khi nghe:
- Di! Đến đây cha hỏi chuyện!
Nghĩ đến việc vừa lén đi gặp Lương Bằng là tim đập mạnh, cô bước đi có chút ngập ngừng. Lúc cô đứng trước mặt cha thì đầu hơi cúi, tiếp theo nghe ông hỏi:
- Con vừa đi với ai vậy?
- Dạ, con vừa đi ra ngoài với chị Dương Thảo...
- Hai đứa đã đến đâu?
Theo phản xạ của người đang có chuyện che giấu, Phương Di bất giác nói dối:
- Dạ chúng con chỉ ngồi trên xe ô tô đi dạo phố thôi ạ.
Chậm rãi, ông Quản đứng dậy đồng thời nhìn thẳng vào con gái, lặp lại:
- Có đúng là chỉ đi dạo không, hay còn đến đâu nữa?