Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 23 : Người con gái mà anh ấy thích...
Ngày đăng: 20:45 19/04/20
Phương Di khẽ gật đầu, tiếp theo thì liền nghe cha yêu cầu mình ngẩng mặt lên trả lời. Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần nói dối là cô không dám nhìn mặt ông, nay nghe như vậy thì bản thân càng thêm sợ sệt. Ông Quản lần nữa bắt con gái phải ngước lên và chất giọng trở nên lạnh lùng rõ ràng hơn. Không còn cách nào khác, Phương Di đành phải ngẩng mặt nhìn cha, trong mắt ông đang mang sự tức giận.
- Vậy tại sao con lại cùng Lương Bằng bước ra từ cửa sau một tiệm cà phê? Cha đã cho người đi canh chừng thằng Bằng đó!
Sửng sốt, Phương Di chớp mắt nhìn ông Quản. Lúc ở tiệm cà phê, khi âm thầm quan sát Dương Thảo đứng nói chuyện với Văn Chính, cô lo lắng hắn sẽ phát hiện ra mình và Lương Bằng nên cả hai cùng đi ra cửa sau. Dặn dò vài câu xong, Lương Bằng rời khỏi còn cô thì quay trở lại chỗ Dương Thảo. Nhưng không ngờ rằng, ông Quản lại âm thầm sai người canh chừng anh chàng họ Lương để rồi hắn bám theo đến tiệm cà phê, thấy được Phương Di cũng ở đấy.
- Cha... con... con...
Phương Di chưa kịp nói là lập tức bị ông Quản vung tay tát vào mặt đến nỗi ngã xuống ghế sa lông ở phía sau. Vừa lúc, bà Trúc từ trên lầu bước xuống và chứng kiến cảnh đó liền tức tốc chạy đến đỡ lấy con gái, sốt sắng gọi:
- Di! Di! Con không sao chứ? - Bà quay qua chồng, lớn giọng - Ông làm cái gì vậy? Sao lại đánh con? Nó đang có bầu!
Phương Di vừa sờ mặt vừa sợ hãi nép vào người mẹ, đối diện ông Quản chẳng những không thương tình con gái mà còn thêm giận dữ, quát:
- Tôi đã cảnh cáo nó là không được gặp Lương Bằng cho đến khi tôi cho phép! Vậy mà nó không đếm xỉa đến lời tôi, lén lút đi gặp thằng tài xế đó!
- Ông nhầm lẫn gì sao, con Di đi với cô Thảo mà!
- Chỉ có bà khờ khạo mới bị lừa! Dương Thảo viện cớ đưa con Di ra ngoài đi dạo nhưng thật chất là để nó với thằng Bằng gặp gỡ!
Nửa tin nửa ngờ, bà Trúc liền quay sang Phương Di, gặng hỏi. Biết không thể nói dối được nữa, Phương Di rớt nước mắt và gật đầu. Bấy giờ mới biết mình đã bị gạt, bà vừa đánh khẽ vào vai con vừa trách mắng.
- Mày làm mất mặt cái nhà này còn chưa đủ sao? Bây giờ mày và thằng tài xế ấy còn muốn cái gì nữa? Cùng nhau bỏ trốn phải không?
Đúng lúc có tiếng bước chân vang khẽ, Dương Thảo liền quay lại và bắt gặp Lương Bằng đang đứng yên với đôi mắt hướng thẳng đến tờ giấy nằm trong tay cô. Dường như anh đã phát hiện ra bức thư tình mình từng cất giấu, những nét mực xanh kim tinh nắn nót bộc lộ rõ ràng tình cảm âm thầm kia. Cả hai đã bất động trong một thoáng, sau đó thì Lương Bằng bước đến đồng thời giật nhẹ bức thư lại.
Quan sát Lương Bằng gấp tờ giấy với biểu hiện khó xử, Dương Thảo từ tốn hỏi:
- Anh... thích tôi sao?
Lúc phát ra câu hỏi đó, Dương Thảo đã không hề ngờ rằng một sự sắp đặt trớ trêu của số phận đã bắt đầu. Bởi cách chỗ họ đứng không xa, đằng sau chậu hoa kiểng chính là Phương Di. Cô vừa âm thầm đi vào từ cổng sau, để rồi trông thấy Lương Bằng và Dương Thảo đứng nói chuyện, liền bước đến. Thế nhưng đôi chân lập tức khựng lại bởi cô tình cờ nghe câu hỏi kia từ cô chủ họ Dương.
Trong khi Phương Di vẫn còn đang khó hiểu thì giọng Lương Bằng lại cất lên:
- Phải, tôi thích cô, Dương Thảo...
Có lẽ Lương Bằng nghĩ rằng đã đến nước này thì không thể che giấu nữa, bản thân trước đó cũng đã rất muốn nói cho Dương Thảo biết về tình cảm của mình. Nhưng vì Cao Phong, anh không thể! Nay vô tình Dương Thảo đọc được bức thư tình xem như ông trời cho anh cơ hội nói rõ tất cả, để từ giờ có thể từ bỏ hoàn toàn.
- Tôi không rõ bản thân bắt đầu thích cô từ lúc nào, chỉ biết đến khi nhận ra thì tôi đã luôn nhìn về phía cô, những gì cô làm tôi đều để tâm...
Đối diện, Dương Thảo chớp mắt nhìn. Và nếu cô kinh ngạc một phần, thì Phương Di kinh ngạc đến mười phần. Từng lời Lương Bằng thổ lộ đều len lỏi vào tai cô chủ đó thật rõ ràng. Hoá ra cô gái mà anh thích chính là Dương Thảo? Vậy cái đêm anh cùng cô uống rượu, trong đôi mắt ấy cứ phản phất nỗi buồn da diết cũng là vì đang nghĩ đến Dương Thảo?
Sự thật, chuyện Lương Bằng thích Dương Thảo không đến nỗi to tát bởi Phương Di trước đó cũng từng thích Cao Đình. Nhưng cái điều làm cô bần thần đến thế chính là vì sao vào lúc này, anh lại bày tỏ với Dương Thảo? Chẳng lẽ trong lòng anh không hề quên cô gái đó, cũng như những quan tâm anh dành cho Phương Di suốt thời gian qua chỉ là vô nghĩa? Lý nào cho đến bây giờ anh chưa từng thích cô?
"... Làm sao biết được Lương Bằng thương con thật lòng hay không? Nó có thể chỉ vì cái bầu con mang mà chấp nhận chịu trách nhiệm!"
Câu nói hôm nào của ông Quản lại lởn vởn trong đầu Phương Di: rõ ràng, chậm rãi lẫn tàn nhẫn! Một cảm giác đau đớn gây khó chịu bỗng xuất hiện. Tại sao ông trời đối xử bất công với cô đến vậy? Hết Cao Đình rồi đến Lương Bằng, không có một chàng trai nào yêu thương cô!