Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 3 : Trong tiểu thuyết luôn có "duyên gặp gỡ"

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Đang thích thú ngắm cảnh thì Dương Thảo nghe Cao Phong hỏi Lương Bằng:



- Sớm này tôi thấy thằng Đình rời khỏi nhà.



- Ba năm rồi mới về lại Sài Gòn nên cậu Đình muốn đi thăm người quen cũ.



Cao Đình là con riêng của Cao Lim, mẹ mất khi anh lên tám và được đưa vào cô nhi viện, mãi bốn năm sau anh mới gặp lại cha mình. Quãng thời gian sống cùng bà Hoàng và anh trai, với Cao Đình là những tháng ngày cô đơn và ấm ức nhất. Dĩ nhiên bà Hoàng không hề thương anh rồi, tuy không đến nỗi hành hạ nhưng bà chẳng quan tâm gì lại rất khó tính, còn Cao Phong thì tỏ rõ thái độ ghét em trai. Đấy là lý do Cao Đình lớn lên với một khuôn mặt luôn u buồn, tính cách trầm lặng.



Hôm nay Cao Đình đến cô nhi viện, và trên đường đi anh tình cờ gặp Mai Cẩm Tú. Cuộc gặp mặt lần hai này khiến mối nhân duyên giữa họ ngày càng thắt chặt. Và cũng ở thời điểm ấy, Cao Phong tình cờ trông thấy họ... Đây cũng là lý do Dương Thảo đang ngồi trong chiếc ô tô này! Viện cớ cùng đi thăm thú Sài Gòn, thật chất là cô không muốn để anh bắt gặp hai người nọ đang nói chuyện với nhau.



- Cậu còn nhớ cô gái hôm qua chúng ta gặp ở ga tàu hoả không?



Lương Bằng đang đề cập đến Mai Cẩm Tú, tiếp theo là giọng của Cao Phong:



- Suốt đêm qua tôi cứ nghĩ về cô ấy, trông thật xinh đẹp và lương thiện.



- Cậu sẽ cho người tìm hiểu về cô ấy?



- Tất nhiên rồi, tôi nghĩ mình sẽ thích cô gái này.



Nghe những lời đó, Dương Thảo chớp nhẹ hàng mi, nén tiếng thở dài. Thật là, dù có thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ thích Mai Cẩm Tú ư? Vẻ như sự việc vẫn đang diễn ra theo đúng với cuốn tiểu thuyết. Nhưng ở đây có vợ chưa cưới đang ngồi mà anh thản nhiên nói về một cô gái khác, quả là chẳng xem cô ra gì!



Qua kính chiếu hậu, Lương Bằng thấy Dương Thảo đang trầm tư, mới hỏi:



- Cô Thảo không vui khi nghe cậu Phong nói thế à?


Dương Thảo đưa mắt nhìn Cao Phong, biết rõ anh rất muốn đến chỗ Cẩm Tú thế nhưng sự xuất hiện của Cao Đình khiến bản thân có chút do dự. Anh không thích đứa em trai cùng cha khác mẹ ấy, một người thông minh nhưng luôn tỏ ra trầm mặc, lại được cha hết mực thương yêu. Nay, anh càng khó chịu hơn bởi cái cảnh Cao Đình ra tay cứu giúp Cẩm Tú kịp thời, vì sao anh lại chậm một bước?



Nhưng rồi tiếp theo, cậu chủ kiêu ngạo đó đã lựa chọn việc bước đến chỗ Mai Cẩm Tú. Dĩ nhiên, Dương Thảo cũng lặng lẽ đi theo sau.



Đám du đãng cũng bỏ đi, chẳng rõ là do "sức ép" âm thầm từ quản lý Ritz hay vì biết danh tính của Cao Đình nữa. Trong lúc người đi đường và những vị khách dần giải tán thì Cao Phong và Dương Thảo đi đến chỗ ba người nọ. Bình thường chẳng mấy quan tâm đến chuyện gì, ấy thế mà lúc này Cao Đình tỏ ra ân cần, nhẹ nhàng hỏi han Cẩm Tú. Cô sinh viên, vẫn chưa hết sợ hãi, khẽ lắc đầu nói không sao. Lương Bằng định lên tiếng thì giọng Cao Phong đã cắt ngang:



- Em có bị thương ở đâu không?



Dương Thảo buồn cười nghĩ, vì sao nói chuyện với em thì anh không dịu dàng như thế? Nhận ra sự hiện diện của anh trai, Cao Đình bắt đầu khó chịu thấy rõ.



Phía đối diện, Cẩm Tú chớp mắt nhìn Cao Phong xong, mới nói:



- Em chào cậu Phong, lần trước cũng gặp cậu ở ga tàu hoả, thật là có duyên.



- Em biết tên tôi sao? - Cao Phong vẫn giữ giọng nhỏ nhẹ.



- Ở đất Sài thành này, có ai mà không nghe danh nhà họ Cao hả cậu? Em tên Mai Cẩm Tú, thật rất cảm ơn hai cậu lần nữa lại giúp đỡ em.



Cẩm Tú vén tóc lên vành tai, trông thật yểu điệu nhu mì. Quả chẳng hổ danh là con gái nhà gia giáo và biết lễ nghĩa, lại còn rất ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp hiền lành. Cả cái cách cô ngước nhìn ba chàng trai rồi nở nụ cười trước cuộc tái ngộ định mệnh này nhìn cũng thật thanh tao khiến người ta chẳng thể rời mắt được.



Đúng là nữ chính, xuất hiện ở đâu cũng đều rất toả sáng và khiến cho bất kỳ chàng trai nào có mặt cũng phải chú ý đến!



- Em chào cô...



Dù được vây quanh bởi ba anh chàng nhưng Cẩm Tú không quên Dương Thảo. Trông đôi mắt long lanh kia đang hướng vào mình, Dương Thảo liền gật khẽ.