Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 4 : Muôn đời, nữ chính vẫn chỉ thích nam chính!

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Có lẽ còn quyến luyến nên Cao Phong đề nghị đưa Cẩm Tú về nhà. Nhưng đáp lại thiện ý của anh là một câu trả lời rõ ràng: "Dạ không cần đâu, đã có cậu Đình đưa em về rồi". Có lẽ không chỉ Dương Thảo mà ai nấy tại đây đều dễ dàng nhận ra ánh mắt thẹn thùng nhưng lấp lánh niềm vui của Cẩm Tú khi kín đáo nhìn Cao Đình đứng bên cạnh. Đó cũng là nguyên nhân khiến Cao Phong chỉ biết lặng im.



Như chỉ chờ có thế, Cao Đình nói Cẩm Tú về nhà thôi! Anh chàng trầm tính này chỉ nhìn qua Lương Bằng với Dương Thảo một chút, tuyệt nhiên chẳng hề liếc mắt sang Cao Phong. Cả hai băng qua đường, trông cảnh Cẩm Tú khẽ khàng nép người sát vào Cao Đình thật không khỏi làm người ngoài nghĩ rằng bên trong lòng họ đã có tình ý với nhau. Cao Phong thấy rõ điều ấy, Dương Thảo biết.



Tia nhìn đảo nhẹ xuống dưới, Dương Thảo nhìn bàn tay anh đang siết chặt...



Cao Phong, đừng nhìn về hướng Mai Cẩm Tú nữa! Trước mặt cô ấy lúc này chỉ có duy nhất một Cao Đình lặng lẽ, ôn hoà và ân cần.



Cô ấy là nữ chính, muôn đời sẽ chỉ thích nam chính mà thôi!



... Quan sát dáng vẻ trầm tư của Cao Phong trên ghế ngồi, Dương Thảo kín đáo thở dài. Chính cô đã gọi Cao Đình đến, không cho Cao Phong có cơ hội cứu giúp Cẩm Tú, cô biết anh sẽ buồn nhưng vẫn kiên định làm việc ấy đến cùng. Để anh tận mắt thấy rõ điều cần thấy, có lẽ hơi tàn nhẫn nhưng sẽ là điều tốt nhất. Nữ chính và nam chính, vốn dĩ sinh ra chỉ để dành cho nhau!



Quan sát những vị khách khiêu vũ trong phòng trà, Dương Thảo cất tiếng:



- Anh cùng em khiêu vũ nhé.



Ánh mắt vẫn buông lơi ở đâu đó, Cao Phong trả lời nhạt nhẽo:



- Tâm trạng tôi lúc này không vui, cô đừng làm phiền.



- Em khiêu vũ không giỏi nên mới nhờ anh khiêu vũ cùng...



- Đi du học về mà nói không biết khiêu vũ? Có ma mới tin!



Giải toả bầu không khí căng thẳng, Lương Bằng liền nhìn Dương Thảo, cười:



- Hay để tôi khiêu vũ với cô Thảo?



- Tôi sẽ không dùng anh để thay thế! Nếu tôi muốn mời ai thì nhất định phải là người đó, còn bị từ chối thì tôi thà khiêu vũ một mình...




Thình lình nghe tiếng hét của cô chủ, Sơn giật mình liền đạp phanh, chiếc Citroen Traction Avant 1949 dừng lại cái két giữa con đường nhộn nhịp người. Sơn ngã chúi người vào vô lăng theo quán tính, lát sau hắn sờ đầu và nhăn nhó hỏi:



- Chuyện gì vậy thưa cô?



Bỏ mặc dáng vẻ sốt sắng của tên tài xế, Dương Thảo chăm chú quan sát một người phụ nữ đang đứng trong tiệm hoa, có cảm giác bà ta khá là quen. Dương Thảo nhắm mắt cố nhớ về một số chi tiết mình vừa bỏ lỡ chăng...?



"Dáng người vừa tầm, không quá mập cũng không quá ốm, bà ăn vận rất sang trọng. Gương mặt chữ điền trông rõ là người vô cùng khó tính, cầu toàn. Bà đánh phấn đậm, đôi môi đỏ chót như quả cherry rất ít khi cười, tạo thành hình chữ nhất nằm ngang. Đặc biệt trong đôi mắt ấy phản chiếu những suy nghĩ thâm sâu, chứng tỏ bà không đơn giản là một phụ nữ thượng lưu tầm thường mà rất mưu mô..."



Từng lời văn miêu tả của nữ tác giả Mộng xuất hiện trong trí nhớ để rồi Dương Thảo ngay lập tức thốt lên tên một người cũng đáng gờm chẳng kém:



- Đào Thị Hoàng!



Đúng rồi! Người phụ nữ trong tiệm hoa bên kia đường nhất định là bà Hoàng, mẹ của Cao Phong - một trong số những nhân vật chi phối nội dung tiểu thuyết.



- Nhìn bà ấy xem, có phải là bà Cao không?



Theo hướng chỉ tay của Dương Thảo, Sơn quan sát người phụ nữ kia một chốc rồi gãi đầu, nói mình cũng không rõ lắm. Theo hắn được biết, bà Cao rời khỏi Sài Gòn ba năm trước, cùng cậu Phong và cậu Đình lên Đà Lạt sống. Hắn là người làm, từng thấy bà hai lần thôi, trí nhớ theo thời gian cũng phai dần.



- Nhưng có thể là bà ấy đấy thưa cô. Cậu Phong về Sài Gòn, ắt hẳn bà sẽ về theo.



Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Thảo nói với Sơn ở đây chờ rồi bước xuống xe.



Đến bên cạnh người phụ nữ quyền quý vẫn đang mải chọn những cành hoa xinh đẹp, Dương Thảo cũng vờ xem hoa. Không quá lâu, cô kêu lên thật tự nhiên:



- Cho cháu hỏi, có phải là bà Cao không ạ?



Bấy giờ mới rời mắt khỏi những bông hoa mới nở kia, bà Hoàng quay qua, trước mặt là một cô gái trẻ trạc đôi mươi, không quá xinh đẹp nhưng cũng có duyên, đặc biệt trông mặt mày sáng sủa thông minh và đôi mắt đó thật cương nghị. Bộ váy trẻ trung sang trọng trên người cô giúp bà hiểu, đây cũng là cô chủ nhà giàu có.