Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 5 : Nữ phụ hiểm ác chính thức "lên sàn"

Ngày đăng: 20:45 19/04/20


Trước cái nhìn chờ đợi từ đối phương, Dương Thảo cúi chào lễ phép rồi nói:



- Cháu tên Dương Thảo, con gái của chủ thương cảng Dương Bộ.



- Hoá ra là vợ sắp cưới của thằng Phong, thật là tình cờ.



Đôi môi đỏ chót kia cười mỉm một chút, quả thật muốn người phụ nữ khó tính này cười cũng là cả vấn đề khó khăn. Dương Thảo nhủ thầm xong, lại tiếp:



- Cháu từng thấy ảnh chụp của bác ở trong đại sảnh nhà họ Cao, vừa nãy xe chạy ngang qua, cháu nhìn bác là nhận ra ngay.



Thật sự thì Dương Thảo cũng chẳng rõ lần trước trong đại sảnh, bản thân có trông thấy bức hình nào của Đào Thị Hoàng không, nhưng bởi phải bịa ra cái lý do đó kẻo bà ấy thắc mắc rằng cả hai chưa gặp mặt lần nào mà sao cô lại nhận ra bà? Dĩ nhiên cô chẳng thể nói vì mình từng đọc tiểu thuyết được.



Thời may, bà Hoàng không mấy bận tâm đến việc bức hình kia, chỉ ôn tồn bảo:



- Bác nghe ông nhà nhắc về cháu nhiều lắm, con gái của anh Bộ du học ở nước ngoài về, thông minh xinh xắn. Nay gặp mặt, đúng là không sai chút nào.



- Bác quá khen ạ, cháu còn phải học hỏi nhiều. Bác về Sài Gòn khi nào thế ạ?



- Sáng nay thôi, bác định tạt qua nhà họ hàng thăm hỏi sau đó mới về nhà.



- Anh Phong gặp bác, nhất định sẽ vui lắm... Mà bác mua hoa tặng ai ư?



Bà Hoàng cầm những cành lan trắng muốt, mắt không nhìn cô gái trẻ, nói rằng:



- Thăm hỏi người ta cũng phải có quà.



- Cháu lại tưởng bác mua hoa tặng anh Phong nhân dịp sinh nhật sắp tới.



Thấy bà Hoàng quay qua nhìn mình với vẻ khó hiểu, Dương Thảo mỉm cười:



- Anh Phong thương bác lắm, nếu nhận quà do bác tặng hẳn anh ấy sẽ rất vui.
Lúc đọc tiểu thuyết, Dương Thảo không tài nào chịu nổi thái độ khép nép nhún nhường của Mai Cẩm Tú khi nghe Phương Di nói mấy lời hách dịch. Tại sao phải xin lỗi? Cô đã làm gì sai, ngay cả chuyện trở thành cái gai trong mắt Phương Di cũng không phải là lỗi ở cô! Dù không nhìn thấy nhưng Dương Thảo vẫn hình dung ra dáng vẻ tội nghiệp của cô sinh viên ấy nên liền quay gót trở lại.



- Con bé xấc xược này, không biết thế nào là lễ phép à?



Đó là câu đầu tiên Dương Thảo hỏi Phương Di, cô chủ nhỏ mười tám tuổi nhíu mày như thể đáng ra người nên xuất hiện phải là Lương Bằng mới đúng!



- Chị vừa nói cái gì?



- Mai Cẩm Tú lớn hơn em một tuổi, chí ít em cũng phải nói chuyện lễ phép chứ.



Hết bất ngờ rồi tiếp theo lại thấy buồn cười không chịu được, Phương Di hỏi:



- Liên quan gì đến chị? Đừng tưởng chị được hứa hôn với anh Phong thì lên mặt!



- Lên mặt? - Dương Thảo cười phì - Ở đây ai mới là kẻ dựa hơi gia đình mà tỏ vẻ ta đây với người khác? Nghèo thì sao nào? Biết thân biết phận cái gì? Người giàu như mấy người thì mới xứng đáng được coi trọng ư?



Phương Di trân trối nhìn Dương Thảo, chuyện lạ đời nhỉ, con gái một ông chủ thương cảng lại đi chỉ trích người giàu và bênh vực người nghèo ư? Bỏ mặc biểu hiện khó hiểu từ Phương Di, Dương Thảo lại đưa mắt sang Cẩm Tú, rành rọt:



- Còn cô nữa, việc gì phải xin lỗi con bé đỏng đảnh này? Nó ức hiếp cô cơ mà!



Cẩm Tú, đúng chất một nữ chính thiện lương, khẽ khàng ngước lên mà rằng:



- Em không thích phải lớn tiếng tranh cãi thưa cô...



- Cho dù là thế thì cũng đừng để người ta dễ dàng chèn ép mình! Thay vì chờ đợi người khác giải cứu thì hãy tự bản thân phản kháng lại! Đừng suốt ngày làm công chúa chờ được bảo vệ mà phải trở thành hiệp sĩ để bảo vệ người khác!



Thấy Cẩm Tú chớp nhẹ hàng mi im lặng, Dương Thảo đảo mắt sang chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, liền với tay cầm lấy ly nước rồi lạnh lùng bảo:



- Không nói được thì dùng hành động thôi.