Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 38 : Giật mình tỉnh mộng, mới biết ở bên cạnh ta đã là người khác rồi!

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Dương Thảo tỏ rõ vẻ chán chường, chẳng ngờ Phó Văn Chính lại đi nói cái chuyện ngớ ngẩn ấy cho Cao Phong nghe. Không muốn bị hiểu lầm, cô liền bảo:



- Trung uý Chính chỉ đùa thôi, không có chuyện đó đâu.



- Thật ư? - Thấy Dương Thảo gật đầu, Cao Phong vẻ như vẫn còn nghi hoặc - Tôi cảm giác ngài ấy chẳng hề đùa! Em có nghĩ như vậy không?



Bắt đầu trở nên khó hiểu, Dương Thảo chăm chú nhìn Cao Phong, thiết nghĩ điều này có liên quan gì đến anh? Cho dù Văn Chính nói thật hay nói đùa thì đã làm sao? Ngay cả chuyện cô nghĩ thế nào cũng đâu quan trọng. Cao Phong không còn là hôn phu của cô nữa, lý do gì lại phải quản đến việc ấy?



- Em đã nói những điều cần nói, tin hay không là tuỳ anh...



Dứt lời, Dương Thảo định giật khuỷu tay ra khỏi cái nắm giữ kia thế nhưng những ngón tay của Cao Phong càng lúc càng siết chặt hơn. Cô khẽ nhăn mặt và nhìn lại anh lần nữa, gương mặt đó trở nên đăm chiêu cùng cái nhìn hướng thẳng vào cô, hệt muốn chứng minh rằng anh sẽ không dễ dàng bỏ qua vấn đề này.



- Rốt cuộc anh làm sao thế, Cao Phong?



- Khi nào em chưa trả lời rõ ràng thì tôi vẫn không để em đi.



- Anh muốn em trả lời cái gì?



- Có phải em đồng ý để Phó Văn Chính đeo đuổi?



Im lặng và đồng thời giương mắt nhìn Cao Phong, Dương Thảo hỏi rành rọt:



- Em chấp nhận hay không thì liên quan gì đến anh? Là chính anh từ hôn em trước, chúng ta bây giờ chẳng còn mối quan hệ nào nữa!



Nhận được câu đáp lời lạnh lùng đó, Cao Phong thoáng bất động trong một chốc. Bản thân sao lại quên mất mình là người muốn từ hôn, là người buông tay Dương Thảo trước? Anh bây giờ đối với cô có vị trí gì? Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc anh làm gì có tư cách mà can thiệp vào chuyện riêng của cô? Cao Phong hiểu rõ chứ, thế nhưng trái tim mang nỗi khổ tâm này lại không chịu nghe lời.



Trước cảnh Dương Thảo đang cố giật tay ra thì Cao Phong càng không muốn buông, cứ cố chấp ngắm nhìn cô lâu hơn nữa. Anh đúng là ích kỷ, vì kế hoạch của bản thân mà nhất quyết cưới Mai Cẩm Tú để rồi khiến Dương Thảo tổn thương, nhưng anh càng tồi tệ hơn khi không chấp nhận chuyện có người đàn ông khác đến gần cô dẫu cho họ có mang lại hạnh phúc cho cô đi nữa. Chẳng thể ngờ được, tình yêu lại khiến người ta mù quáng, cố chấp lẫn độc ác đến vậy!




- Đã có vệ sĩ và người làm, hà cớ gì phải bảo con bé ấy nữa.



- Mẹ không coi Cẩm Tú là con dâu sao, con dâu chăm sóc cha chồng là lẽ thường tình. Mẹ xem cô ấy dịu dàng chu đáo, có gì không tốt? Vả lại cứ để cô ấy ngồi không mẹ lại nói ra nói vào, thật con cũng chẳng biết làm thế nào.



Nghe Cao Phong nói cứ như phật lòng lắm, bà Hoàng liền im lặng chốc lát. Hiện tại bây giờ là bà phải chuẩn bị bay sang Hồng Kông, tình hình ông Lim vẫn chẳng có tiến triển, để Cẩm Tú đến chăm sóc xem chừng cũng không thay đổi gì. Thôi thì coi như bà để con trai tỏ lòng hiếu thuận với cha nó vậy.



Sau khi bà Hoàng rời khỏi văn phòng thì Cao Phong yêu cầu Ngũ chạy xe về nhà họ Cao và đưa Cẩm Tú ra ngoại thành.



***



Ngôi biệt thự xây theo kiến trúc tân thời nằm ở ngoại thành, mang cái tên Vòm Bạc là nơi ông Lim được đưa về đây chăm sóc. Biệt thự được xây bằng bê tông đá rửa, mái nhà bằng, vuông thành thẳng cạnh, vốn được ưa chuộng thời bấy giờ. Nhà nằm trong khuôn viên nhiều cây cối, có một nhóm vệ sĩ túc trực ngày đêm do bà Hoàng phái đến, không chỉ bảo vệ mà còn giám sát tình hình sức khoẻ của chồng.



Kể từ lúc cha được đưa về đây, Cao Phong chẳng mấy khi gặp ông thường xuyên, chủ yếu là do mẹ anh không cho phép. Anh đoán hẳn bà muốn hạn chế cái chuyện con trai gần gũi ông, dĩ nhiên vì mục đích riêng của cá nhân bà. Nay tiện thể cậu Vận bị "kẹt" ở Ma Cao, bà Hoàng phải rời Việt Nam, giúp Cao Phong thêm cơ hội thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.



Cẩm Tú mang danh nghĩa con dâu đến chăm nom cha chồng, ý muốn săn sóc thì cũng có nhưng phần lớn vẫn là do nghe theo sự sắp xếp của Cao Phong. Nhóm vệ sĩ là thân tín của bà Hoàng, tuy đích thân nhận được cuộc gọi cho phép từ bà thế mà vẫn để ý nhất cử nhất động của Cẩm Tú, không chút nào lơ là.



Cẩm Tú vốn phận liễu yếu đào tơ, tính tình lại có đôi chút yếu đuối, nay phải ở lại biệt thự Vòm Bạc mà trông nom cha chồng, thật chất là làm "tay trong" qua mắt nhóm vệ sĩ đắc lực ngoài kia mà báo tình hình của ông cho Cao Phong biết. Kể ra phụ nữ như cô chấp nhận làm cái việc gian nan này cũng can đảm lắm thay. Cao Phong hiểu rõ để Cẩm Tú ở đây là mạo hiểm, thân gái như cô đâu dễ dàng đấu lại đám thuộc hạ đáng sợ của mẹ mình. Bởi vậy anh cẩn trọng căn dặn cô:



- Em cứ ở đây làm những việc bình thường để hầu hạ chăm sóc cha. Với đám vệ sĩ phải giữ dáng vẻ bình thường, càng tỏ ra sợ hãi càng dễ bị lộ tẩy.



- Cậu Phong yên tâm, em tự khắc biết phải làm sao cho tốt.



- Dăm ba ngày, tôi sẽ cho Ngũ đến đón em về lại nhà. Thời gian tới, tôi cũng cố gắng dẹp bỏ vệ sĩ của mẹ tôi và cho thay vào người của mình.



Cẩm Tú gật đầu với cái nhìn kiên định, trông thế Cao Phong thấy đôi phần an tâm hơn, bản thân nghĩ cô cũng là người biết suy tính. Trước khi rời đi, anh còn ngồi xuống ngay trước xe lăn, đưa mắt quan sát ông Lim ngồi bất động ngoẹo đầu sang bên, mắt mở thẫn thờ không chút ý thức. Chẳng nói lời nào, anh chỉ khẽ khàng nắm lấy bàn tay cứng đơ ấy như gửi đến cha một lời trấn an âm thầm.