Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 40 : Liệu cậu sẽ bảo vệ cô ấy được bao lâu?

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


- Tóm lại em hãy nghe lời tôi, ở lại nhà họ Cao vài ngày. Tôi sẽ cho người đi thám thính tình hình bác Bộ thế nào.



Sau cùng, Cao Phong chốt lại bằng một câu dặn dò nghiêm túc. Đối diện, Dương Thảo sau một lúc suy nghĩ liền bảo rõ:



- Việc em ở đây như vậy sẽ khiến người làm trong nhà họ Cao bàn ra bàn vào.



- Điều đó em không cần lo, tôi sẽ nói với họ rằng bác Bộ xảy ra chuyện và việc em ở lại đây là để được an toàn. Dù sao đi nữa, cha chúng ta vốn có mối quan hệ khá thân thiết, tôi cũng đâu thể làm ngơ bỏ mặc em.



Đúng lúc có tiếng gõ cửa phòng, từ bên ngoài giọng của Tam vọng vào thưa rằng có ông Đào Văn Biện chờ ở dưới đại sảnh. Nghĩ đến người cậu không dễ đối phó này, đôi mắt Cao Phong phản chiếu dòng suy tư khó đoán, tiếp theo thì mau chóng rời phòng.



Cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, Dương Thảo đến giờ vẫn không hiểu nguyên do gì khiến Cao Phong phải nhúng tay vào việc gia đình mình? Chuyện anh đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Dương ngay lúc Văn Chính đến, chính cô cũng đã phát hiện ra một điều. Thật dễ đoán là suốt thời gian qua anh đã phái người theo dõi. Chỉ là cô thắc mắc mục đích anh làm thế là gì, vì muốn giám sát nhà họ Dương hay là giám sát cô? Càng lúc Dương Thảo càng trở nên mù mờ...



Là em trai còn lại của bà Hoàng, Đào Văn Biện hay còn gọi là Ba Biện, chỉ xấp xỉ ngũ tuần và hoàn toàn khác xa so với Đào Văn Vận. Ông Biện nắm một nửa quyền quản lý xưởng rượu nhà họ Đào, biết tính toán, tâm tư thâm sâu khó lường. Nếu ông Vận đầu óc đơn giản, suốt ngày chỉ thích trò đỏ đen thì ngược lại, ông Biện rất chuyên tâm vào việc làm ăn, lại không bộc lộ thứ mình đam mê là gì.



Ông Biện đứng ở giữa đại sảnh, miệng ngậm điếu xì gà nghi ngút khói bạc, tay để ra phía sau lưng và nét mặt trầm tư. Vừa lúc Cao Phong bước vào, chào một câu:



- Cậu Biện đến tìm cháu có gì không ạ?



Chậm rãi quay lại, ông Biện nhìn thẳng vào đứa cháu trai, tuy chẳng hề có ngụ ý gì thế nhưng đôi mắt sâu hút ấy khiến người đối diện muốn tránh né.



- Cậu nghe nói cậu Vận sang Ma Cao chơi bạc bị thua, mẹ cháu phải sang tận đó để trả nợ cho sòng bạc nên đến hỏi cháu thực hư ra sao.



- Cậu cũng biết cậu Vận mê đánh bạc thế nào, mẹ cháu thì lại chỉ lo cho cậu ấy.



- Thật là cái thằng phá của, bao nhiêu chuyện tốt không tập lại đi tập người ta bài bạc! Cậu nói với mẹ cháu rằng có ngày nhà họ Đào sẽ chết trong tay nó!



- Mẹ cháu sẽ không để điều đó xảy ra đâu ạ.



Ông Biện rít một hơi thuốc, nghĩ lời cháu trai nói cũng đúng. Chị gái ông là ai chứ, Đào Thị Hoàng, một người phụ nữ không hề đơn giản! Rồi ông hỏi tiếp:




- Em không đói hay là không muốn ăn?



- Cả hai! - Dương Thảo đáp hời hợt.



- Dù có như vậy cũng phải cố ăn, em muốn ngã bệnh à?



Vừa nói Cao Phong vừa cầm lấy chén cơm rồi lấy đũa gắp một nắm cơm, tiếp theo đưa lên miệng cô gái. Giương mắt nhìn những hạt cơm trắng đang kề gần miệng mình, Dương Thảo vô cùng ngạc nhiên. Trông thế, anh bảo rõ ràng:



- Em mà ngã bệnh thì khéo nhà họ Cao lại mang tiếng bạc đãi khách.



- Mang tiếng? Việc tự ý từ hôn em và cưới người khác, anh còn chẳng sợ nữa là.



Chiếc đũa có hơi khựng lại khi Cao Phong nghe Dương Thảo đề cập lại vấn đề chẳng hay ho ấy. Không gian giữa hai người trở nên yên ắng mau chóng.



Dương Thảo khẽ quay mặt sang bên, buông lơi cái nhìn ở đâu đó trong căn phòng rộng. Bản thân vốn không muốn nói đến chuyện ấy vào lúc này nhưng câu nói khách khí của anh khiến cô bất giác khó chịu. Còn Cao Phong cũng chậm rãi đặt chén cơm xuống bàn, gác đũa. Lòng không ngừng suy nghĩ nên anh nhìn những đĩa thức ăn trong vô thức, chẳng quá lâu sau lại buột miệng:



- Dù có trách tôi thì em cũng đừng bạc đãi bản thân...



Nghe chất giọng buồn man mác ở bên cạnh, Dương Thảo không khỏi mềm lòng.



- Có phải bạc đãi gì đâu, chỉ là em không đói.



Lời vừa dứt là cái bụng ngay tức khắc kêu "ùng ục" làm Dương Thảo cảm giác xấu hổ. Miệng nói không đói nhưng dạ dày lại đòi ăn. Tiếp theo, cô nghe Cao Phong cười khẽ đồng thời đẩy chén cơm qua ngay trước mặt mình, kèm câu hỏi:



- Em muốn tự ăn hay là tôi đút?



Xấu hổ một lần đã quá đủ rồi, Dương Thảo không muốn bị anh mang ra trêu chọc nữa đành cầm chén cơm với đôi đũa lên mà ăn.