Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 68 : Em cứ nằm yên trên giường, đừng cử động!

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Đôi môi Cao Phong miết nhẹ trên cánh môi đang mở hé kia, từng lời nói phát ra lại mang theo cả hơi thở nóng hổi phả nhẹ vào da mặt Dương Thảo. Đây vốn dĩ chẳng phải lần đầu tiên hai người hôn nhau thế nhưng cái cách hôn từng chút này của anh khiến cô tự dưng hồi hộp, mang theo tim đập thình thịch.



- Anh gian lận, em chỉ dùng ngón tay...



- Tay hay môi cũng đều như nhau, chúng ta có chung mục đích chỉ khác ở cách thức! - Vẫn là không muốn dừng lại, môi anh đã phớt qua môi dưới của cô.



- Nhưng...



- Em cứ nằm yên trên giường, đừng cử động!



Dứt lời, Cao Phong hôn khẽ môi Dương Thảo thêm một cái, tiếp theo mới chịu ấn môi xuống tạo thành nụ hôn sâu. Cô không phản kháng được, càng không có lý do để từ chối, sau cùng cũng cùng anh trải qua cảm giác ngọt ngào mà khá lâu rồi hai người mới có thể tận hưởng. Buông tay Dương Thảo ra, Cao Phong áp tay lên tấm lưng được che phủ bởi mảnh vải sa tanh mỏng manh, tiếp theo lướt một đường dài xuống bên hông rồi cứ theo đà ôm chặt lấy cô giúp hai thân thể áp sát, gần gũi hơn, ấm áp hơn, để hai bờ môi quyện chặt và mang hơi thở hoà vào nhau.



Đang nhắm mắt chìm đắm trong hương thơm mật ngọt thì bỗng Dương Thảo lẫn Cao Phong lập tức mở bừng mắt do giật mình, nguyên nhân là vì cửa phòng bật mở đồng thời tiếng của Xuân cất lên lanh lảnh:



- Cậu Phong, em mang cháo lên cho cô Thảo đây ạ...



Xuân liền ngưng bặt bởi khung cảnh hai cô cậu chủ nằm trên giường, người này ở trong vòng tay người kia, hai cơ thể ôm khít rịt và họ đang ngẩng đầu dậy nhìn mình chăm chú. Bấy giờ nhỏ mới phát hiện bản thân vừa gây ra lỗi lầm nghiêm trọng, lật đà lật đật cúi đầu nói: "Em xin lỗi... Vì cửa không khoá nên...".



Dương Thảo nhìn sang Cao Phong tỏ vẻ ngạc nhiên, hàm ý muốn hỏi sao anh nói cửa phòng đã khoá? Nhưng chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn, hai người mau chóng ngồi dậy, thật là không sớm không trễ, lại bị bắt gặp ngay lúc đang hôn nhau thắm thiết như thế. Vuốt tóc và sửa lại váy ngủ, Dương Thảo nhắm mắt xấu hổ chết được! Còn Cao Phong cũng thoáng bối rối, cứ vô thức đưa tay vuốt cổ áo.



Trông biểu hiện ngượng ngùng của cả hai, Xuân cắn nhẹ môi, thêm tự trách. Họ lâu lắm rồi mới được ở cạnh nhau, có lẽ ban nãy còn chìm trong bầu không gian riêng tư lãng mạn, vậy mà nhỏ vô ý vô tứ mở cửa đi vào. Nhìn xuống bát cháo nghi ngút khói nằm trên khay gỗ, nhỏ nhủ thầm, cháo có thể ăn sau cũng được mà.



Trong khi Xuân thầm trách mình thì Cao Phong lại quay sang đổ lỗi cho cửa phòng, đáng ra nó phải khoá rồi mới phải! Thật là, đang cao hứng mà lại bị phá ngang! Duy có mỗi Dương Thảo là còn bình tĩnh, liền đưa mắt nhìn Xuân, thắc mắc:



- Sao em lại ở đây?



Chẳng để Xuân đáp lời là Cao Phong mau chóng xoay qua, nói rằng:
Nhắc đến Văn Chính là Cao Phong vẫn còn điên tiết lắm, lạnh lùng nhấn mạnh:



- Vẫn theo dõi tiếp cho tôi! Phải sát sao hơn nữa, bằng mọi giá tìm cho ra mối liên hệ mật thiết giữa hắn với cậu Biện!



Dặn dò những chuyện cần thiết xong, Cao Phong yêu cầu vệ sĩ đi chuẩn bị xe.



Đang ngồi ở trên giường thì Dương Thảo nghe tiếng mở cửa, ngước lên thì thấy Cao Phong bước vào, kỳ lạ ở chỗ anh lại mặc veston chỉnh tề khiến cô thắc mắc đêm hôm khuya khoắc mà anh còn đi đâu. Cô chưa kịp hỏi là anh đã ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi nắm lấy tay cô rồi vỗ nhẹ.



- Anh phải về nhà làm nốt vài chuyện, mấy hôm nữa sẽ trở lại gặp em.



Kể từ khi nghe về kế hoạch của Cao Phong thì Dương Thảo biết được những chuyện anh sẽ làm cũng như những khó khăn anh sắp đối mặt, nên khi nghe thế lòng lại không khỏi lo lắng. Hết bà Hoàng, Đào Văn Biện nay lại thêm một Phó Văn Chính, anh bây giờ chẳng khác nào trong thế gọng kìm, xung quanh đều là địch. Dù Cao Phong có là con trai đi nữa thì bà Hoàng chưa chắc đã nương tay.



- Phong à, hay anh cho em đi theo.



- Để em theo rồi em sẽ ở đâu? Đến nhà họ Cao làm vợ lẽ của anh à?



- Vậy cũng được, chỉ khi luôn nhìn thấy anh thì em mới yên tâm.



Vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thảo khiến Cao Phong buồn cười, tự hỏi sao cô trở nên hồ đồ thế, từ trước đến giờ không phải cô chủ họ Dương luôn suy tính trước sau, làm gì cũng cẩn thận chu đáo ư, nay cớ sao chỉ mỗi việc anh về nhà vài hôm mà cô đã sốt sắng đến thế? Anh gõ nhẹ lên mũi cô, vờ hắng giọng:



- Em biết mình đang nói gì không đấy, sẽ không có chuyện anh đưa em theo.



- Cao Phong...



- Dương Thảo, em phải hiểu người anh lo lắng nhất chính là em! Nếu em an toàn thì anh mới có thể tập trung giải quyết mọi việc. Nghe lời anh, ở lại đây!