Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 69 : Khi người ta có đủ yêu thương thì chẳng việc gì phải trở nên độc ác

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Bình thường Dương Thảo sẽ không nhân nhượng trước bất kỳ điều gì mà mình muốn làm, thế nhưng bây giờ bản thân khó chống lại đôi mắt quả quyết cùng cái siết tay mạnh mẽ từ Cao Phong. Dương Thảo đâu phải loại phụ nữ thiếu suy nghĩ, cô hiểu những gì anh nói là đúng, rằng mình quan trọng với anh dường nào, chính vì vậy cô càng không thể gặp chuyện bất trắc. Bởi Dương Thảo là điểm yếu của Cao Phong, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không chỉ hại bản thân mà cô còn liên luỵ anh.



- Được rồi, anh phải hứa là cẩn thận và vài ngày sau trở về gặp em. - Lần đầu tiên, Dương Thảo đành chấp nhận phương án nhượng bộ.



Cao Phong gật đầu, lại thấy cô vẫn còn buồn liền nâng nhẹ gương mặt đó lên.



- Đừng ủ rũ như vậy, mấy hôm nữa em muốn anh về đây chỉ để nhìn một khuôn mặt xấu xí và chán chường thôi sao?



- Anh nói ai xấu xí chứ?



Dương Thảo gạt nhẹ tay Cao Phong ra, tỏ vẻ kiêu kỳ quay mặt đi. Buồn cười, Cao Phong tự thấy đúng một điều, phụ nữ khi hờn dỗi với đàn ông là lúc họ trở nên đẹp nhất! Anh liền ôm cô vào lòng, tựa cằm lên mái đầu im lìm còn tay thì liên tục vỗ nhẹ vai cô hòng trấn an. Vùi mặt vào bờ ngực ấm áp đó, Dương Thảo nhắm mắt lại cũng không muốn tự doạ mình về những suy tưởng chẳng hay.



Bản thân không phải người yếu bóng vía, hở chút lại lo lắng thái quá, điều khiến Dương Thảo cứ canh cánh trong lòng chính là luôn nhớ về cái kết bi thảm của Cao Phong trong tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở". Dẫu kể từ lâu lắm rồi, mọi chuyện đã diễn ra theo một cách rất khác so với nguyên tác, chẳng ai có thể đoán được tình huống nào sẽ xảy đến tiếp theo, thế nhưng cô vẫn nặng lòng lắm. Thậm chí ngay bây giờ ở trong lòng anh, cô vẫn sợ hãi đến nỗi toàn thân cảm giác có sự lạnh lẽo bủa vây, tràn vào từng ngóc ngách và làm đông cứng trái tim.



Nhớ lại ngày nào, Dương Thảo kiên trì từng chút một cố gắng lay động trái tim Cao Phong, mang thứ tình cảm mong manh của người con gái hòng cứu lấy anh thoát khỏi bóng tối tuyệt vọng do tiểu thuyết định sẵn, và cô đã làm được! Khi người ta có đủ yêu thương thì chẳng việc gì phải trở nên độc ác. Nhưng liệu chân tình của cô có thể mạnh mẽ chống lại số phận, cứu Cao Phong thêm lần nữa? Vòng tay ôm anh thật chặt, cô tự nhủ nhất định sẽ ngăn cái kết kinh khủng đó xảy ra!



Lúc Cao Phong rời phòng, Dương Thảo bước đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Hơi nước lạnh giá từ cơn mưa ban nãy bám ngoằn ngoèo trên cửa kính, khiến cái nhìn của cô trở nên loang lổ. Rất nhanh, cô thấy Cao Phong bước đến chiếc Citroen DS 21 đang được Nhất mở sẵn cửa, ngồi vào bên trong. Đôi mắt cô trống rỗng dõi theo xe ô tô chạy ra khỏi biệt thự trong đêm tối đen kịt với hai đèn pha chiếu rọi, cho đến khi mọi thứ mất hút và chỉ còn gió lạnh thổi lùa...



Về nhà họ Cao gần nửa đêm, Cao Phong vừa xuống xe thì tình cờ bắt gặp Lương Bằng đang ngồi yên lặng bên bàn đá ngoài vườn. Vẻ như anh chàng đã từ Bình Dương trở về đây, rồi có ý chờ cậu Hai cốt để hỏi rõ sự thật. Hẳn do mải suy nghĩ nên Lương Bằng chẳng hề nghe thấy tiếng xe ô tô, lát sau phát hiện có người đang tiến lại gần mới đưa mắt nhìn.




Từng gặp qua Phó Văn Chính vài lần ở nhà họ Cao nên Lương Bằng biết người đứng trước mặt đây là ai, mới lãnh đạm hỏi:



- Tại sao một trung uý lại lôi kéo một cô gái ở nơi phòng trà như vậy?



Văn Chính liền cười khỉnh, chẳng biết có phải do chếnh choáng men rượu hay không mà sao hắn cảm giác cách nói của tên này khá giống Cao Phong nhỉ?



- Đã biết là trung uý thì vì sao không tránh ra! Chuyện giữa tôi và cô Quỳnh đây liên quan gì đến anh? Mà anh xen vào để làm gì? Định làm anh hùng à?



Dường như trút xả những bức xúc hay sao mà Văn Chính nói rất dài. Lương Bằng nhận ra gã này chẳng phải dạng tốt lành gì, lại còn say xỉn, có đôi co qua lại cũng chỉ vô ích, vì thế không nói gì thêm mà gạt mạnh tay hắn ra khỏi tay Phương Di. Nhanh chóng, anh kéo cô đi!



Chính hành động có phần tự mãn ấy khiến Văn Chính bộc phát cơn giận đang tích tụ trong lòng, nhìn Phương Di hắn lại nghĩ về Dương Thảo, những người đàn bà đều vuột khỏi tay mình. Còn Lương Bằng, dĩ nhiên làm hắn liên tưởng đến Cao Phong, kẻ cao ngạo ấy luôn quay lưng đi ngay trước mắt hắn. Cũng bởi hai tình huống quá giống nhau này nên Văn Chính giận lắm, mắt đỏ ngầu và răng nghiến lại, chân bắt đầu bước nhanh.



Lương Bằng bất ngờ khi một bàn tay to lớn đặt lên vai rồi kéo giật lại. Anh lập tức xoay qua, vừa bắt gặp vẻ mặt sát khí của Văn Chính là cùng lúc bị hắn đấm mạnh vào mặt. Do không lường trước sức đánh dữ dội từ đối phương nên anh loạng choạng ngã vào cái cây gần đó. Xui xẻo là gã trung uý vẫn chưa thấy thoả mãn, liền tiếp tục lao vào đánh anh chàng họ Lương thêm mấy cái.



Đứng bên ngoài, Phương Di hốt hoảng trước cảnh Lương Bằng bị đánh dữ dội, muốn đến ngăn Văn Chính nhưng thân hình cao lớn cùng với sự tức giận ấy khiến cô phải lùi bước. Bản thân đang mang thai, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì... Không thể can ngăn nhưng không nỡ nhìn Lương Bằng bị thương, cô chỉ còn cách gọi tên anh liên tục, đồng thời bảo Văn Chính hãy dừng lại! Xung quanh trời đã tối, lác đác vài người qua đường trông thấy ẩu đả dữ dội quá cũng chẳng muốn dây vào.



Đến khi Lương Bằng ngã khuỵu xuống sau một cú đấm vào bụng thì Văn Chính mới chịu ngừng tay, đứng thở dốc và nhìn đối phương đang gập người ôm bụng ở dưới đất. Hắn cười đắc ý, chỉ tay vào Lương Bằng với hàm ý, đừng có xía vào chuyện của người khác! Tiếp theo, hắn không để Phương Di có cơ hội đến bên Lương Bằng là đã nắm tay cô kéo đi thật nhanh.