Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 32 : Tình đố (thượng)
Ngày đăng: 10:26 18/04/20
Ôm lấy thân thể, từng ngón tay chân thật thuộc về bản thân, nhiều năm trước chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, nhìn thấy hắn công tích vĩ đại, ngắm nhìn hắn ở trên chiến trường hiển hách quân uy.
Thời điểm đó, Nguyên Bạch Lệ đối với gã mà nói, là một câu chuyện thần thoại xa xôi.
Mà hiện tại, nam nhân như câu chuyện cổ tích đang nằm trong ***g ngực mình….
Nam nhân đang hôn mê cũng bắt đầu xích lõa giống như nam tử trên người, hơi thở tràn ngập ái dục phiêu đãng như lãnh hương dày đặc trong phòng, nam nhân vô ý thức cau mày, theo động tác của Trương Tứ Phong mà khẽ thở hổn hển, ngẫu nhiên vài tiếng kêu rên ngọt nị, đau đớn dục hỏa đốt người làm cho kẻ hôn mê cũng không tự giác rên rỉ ra tiếng.
Một cỗ nhiệt liệt rót vào thân thể nam nhân, đâm vào khiến da đầu run lên làm cho kẻ hôn mê run lên, mềm yếu từ người Trương Tứ Phong ngã xuống giường không ngừng thở dốc.
Sau kích thích kịch liệt, nam nhân dần dần thanh tỉnh, đôi hàng mi ướt đẫm khẽ run rẩy, đồng tử mờ mịt chậm rãi mở lớn.
Làm sao vậy.
Đôi mắt sương mù dần dần khôi phục thanh tỉnh, từ trên thân thể truyền đến từng đợt tê dại khó nhịn, hắn nghiêng đầu nhìn, thấy cả thân hình mình đang trần trụi, Trương Tứ Phong ở trên người đang cúi đầu liếm láp lấy thân thể.
Giống như bị sét đánh, Nguyên Bạch Lệ bừng tỉnh, nháy mắt đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn một phen đẩy ra Trương Tứ Phong đang dựa vào, vùng dậy thì nơi bí ẩn giữa hai chân truyền đến cảm giác hoạt nị, nhìn xuống phía dưới, một chất lỏng *** mỹ theo bắp đùi từ từ chảy xuống.
Trong đầu chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên hiểu được Trương Tứ Phong thế nhưng lại thừa dịp mình hôn mê mà cưỡng bức.
Thân thể run rẩy không thể ức chế, hai tay đỡ lấy cơ thể từng đợt bủn rủn, cơ hồ sắp ngã xuống, Nguyên Bạch Lệ gắng gượng hừ lạnh nói : “So với hắn…. ngươi cùng Nguyên Uyên… cái gì cũng không bằng !” Người kia… thật sự là không biết vì cái gì đột nhiên tưởng khởi về cái lần cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông.
“Hắn là ai ?!” Một câu vô cùng đơn giản, lại trong nháy mắt chặt đứt lý trí của Trương Tứ Phong, “Nói cho ta biết ! Hắn là ai vậy ?!”
Tiếng giận của Trương Tứ Phong hãm quanh tai, Nguyên Bạch Lệ châm chọc cười, vân đạm phong khinh, lại thâm sâu đâm vào tim Trương Tứ Phong.
Đột nhiên rút ra dục vọng của mình, cảm giác được thân thể dưới thân nhất thời run lên trong nước, Trương Tứ Phong đưa tay ôm chặt nam nhân, cởi bỏ mảnh lụa buộc tóc của mình, tàn nhẫn trói lại dục vọng của nam nhân.
Một tay kéo nam nhân ra khỏi bể, Trương Tứ Phong mạnh mẽ mở ra hai chân thon dài của nam nhân, nhìn chằm chằm khiến cho Nguyên Bạch Lệ cảm thấy nhục nhã : “Nguyên Bạch Lệ, ngươi hẳn là phải nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi là khiến cho kẻ khác hưng phấn đến thế nào.”
“Cút !!” Không thể khép lại hai chân, lời nói sỉ nhục lần lượt đánh sâu vào tự tôn cao ngạo của nam nhân.
“Cút ? Được….” không biết lấy đâu ra những hạt châu, Trương Tứ Phong cúi đầu cười nói , “Ta sẽ làm cho chúng cút đi vào.”
Hạt châu từng viên từng viên bị nhét vào, một, hai, ba viên….
Nam nhân nhắm chặt hai mắt, mái tóc dài rối tung, không như từng vẩy mực hằn lên bờ đá, đôi môi vốn hồng nhuận giờ phút này nhiễm một tầng máu, mày cau chặt, tạo thành từng ngọn núi ẩnh nhẫn thống khổ, bàn tay vô lực chỉ có thể trảo lấy bồn nước, lưu lại từng sợi tơ máu….