Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)

Chương 152 : Hai Nhâm Tiểu Túc

Ngày đăng: 23:26 07/08/20

Chương 152: Hai Nhâm Tiểu Túc
- Ngươi đưa xe đạp đi bảo dưỡng?
Thần sắc Dương Tiểu Cận cổ quái nói.
- Đúng thế.
Nhâm Tiểu Túc nhìn biểu tình đối phương, mơ hồ ý thức được bản thân đã nói sai gì đó. Có điều hắn lại không phát hiện mình sai ở đâu…
Sau đó, Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận đứng trước cổng trường, ngày ban mặt mà ôm bụng cười tới gập người…
- Có cái gì mà cười?
Nhâm Tiểu Túc đen mặt đi vào trường, mặc kệ Dương Tiểu Cận đứng ở đó cười ngây ngô.
Nhâm Tiểu Túc vừa mới vào lớp học, Dương Tiểu Cận cũng theo vào luôn. Hai người họ ngồi ở hàng cuối cùng bàn. Lúc này, Dương Tiểu Cận cố gắng không nhìn Nhâm Tiểu Túc, bằng không nàng vừa thấy Nhâm Tiểu Túc là nhịn không được cười tiếp.
- Có gì buồn cười vậy?
Nhâm Tiểu Túc buồn bực nói.
- Ngươi chưa biết đáp xe thì cứ nói chưa biết đạp xa.
Dương Tiểu Cận nói:
- Tìm cái lý do sứt sẹo như thế làm gì…
- Hôm qua ta hỏi xe của La Lam đâu, hắn bảo xe hắn đem đi bảo dưỡng rồi.
Nhâm Tiểu Túc khó hiểu.
- Trời ạ, nhưng đó là ô tô.
Dương Tiểu Cận mỉm cười giải thích:
- Ô tô bảo dưỡng chỉ là đổi động cơ, dầu máy… các kiểu. Xe đạp của ngươi thì có động cơ cái rắm gì?
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc mới biết mình sai ở đâu…
Thì ra xe đạp không thể bảo dưỡng, đây là thiệt thòi của nghèo đói a…
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày:
- Chưa biết lái xe đạp thì sao, ngươi chỉ học một lần là được chắc?!
Dương Tiểu Cận nghiêm túc nói:
- Không sai, ta chỉ học một lần là được.
Nhâm Tiểu Túc ngậm miệng không nói nữa. Trong lòng hắn thầm nghĩ, hay hắn dùng đồ phổ thử một chút, xe có thể rút được kỹ năng lái xe đạp trên người đối phương không? Dựa vào kinh nghiệm lúc trước, hẳn kỹ năng lái xe đạp của Dương Tiểu Cận là cao cấp, thậm chí còn là cấp đại sư.
Bất quá hiện tại Nhâm Tiểu Túc đã thông minh hơn. Trước khi học hắn đã hỏi cung điện:
“Kỹ năng lái xe đạp của Dương Tiểu Cận có cấp bậc gì?”
Cũng điện đáp:
“Đối phương không có kỹ năng gì liên quan tới lái xe đạp cả.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu ngơ ngác nhìn Dương Tiểu Cận, vậy ngươi nổ cái gì?! Chỉ một lần là học được, ngươi muốn lên trời à!
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc liền phát hiện, cô nương Dương Tiểu Cận cần nói dối rất tốt, sẽ không ngượng miệng!
Trước kia Nhâm Tiểu Túc từng học được thành ngữ ở học đường. Khi hắn xem sách mượn từ Trương Cảnh Lâm có thấy một câu là “Há miệng sẽ tới”. Khi đó hắn có hỏi Trương Cảnh Lâm câu này có ý nghĩa gì.
Kết quả Trương Cảnh Lâm nói, đây là một cách chơi chữ lúc trước. Hiện tại biến thành chữ chương chứ không phải trương. Ý chỉ một người chỉ biết nói hươu nói vượn.
Từ việc lái xe đạp này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy những gì Dương Tiểu Cận nói vẫn cần được xác nhận lại.
Chuông vào học vang lên. Lão sư đi tới, hắn đứng trên bục giảng, chậm chạp nói:
- Lớp toán học tạm thời được tôi phụ trách. Mọi người mở sách ra, hôm nay chúng ta sẽ ôn tập xác suất.
Những nội dung này Nhâm Tiểu Túc chưa được học ở thị trấn. Hắn dứt khoát bắt đầu ôn tập theo kế hoạch của mình để mau chóng bắt kịp chương trình.
Nghe Khương Vô nói, rất nhanh là tới kỳ thi. Cuộc thi lần này hắn không biết tí kiến thức gì, chỉ có thể hy vọng điểm thi kỳ sao tốt hơn thôi.
Dựa theo những gì Khương Vô nói, chỉ cần hắn đủ chăm chỉ, chỉ một năm là học lại hết chương trình học của ba năm cao trung. Nếu thông minh hơn thì nửa năm là đủ.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới, vạn nhất lúc thi đại học hắn bắt kịp tiến độ thì nói không chừng hắn cũng có thể học lên đại học luôn đó.
Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc phát hiện Dương Tiểu Cận đã nằm sấp trên bàn ngủ. Hắn ghi tờ giấy nhỏ, chọc chọc cánh tay Dương Tiểu Cận:
“Ngươi không học à? Vậy ngươi tới trường làm gì?
Dương Tiểu Cận ngồi dậy, liếc tờ giấy nhỏ rồi đáp:
“Tới ngủ a.”
Nhâm Tiểu Túc thu hồi tờ giấy:
“Ở nhà không ngủ, tới đây ngủ làm gì?”
Dương Tiểu Cận:
“Ở trường ngủ an tâm hơn.”
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc hỏi thế là có mục đích. Hắn muốn xác nhận tờ giấy nhỏ lúc trước có phải là của Dương Tiểu Cận không.
Có điều Dương Tiểu Cận như phát hiện ý đồ của Nhâm Tiểu Túc. Hai người ngồi cùng bàn thì viết giấy làm cái quỷ gì.
Nhâm Tiểu Túc lại ghi tiếp, Dương Tiểu Cận tận lực điều chỉnh nét chữ.
Nhâm Tiểu Túc:
“Gần đây có gì ăn ngon không?”
“Từ xe đạp không thể bảo dưỡng, còn xe nào khác không thể bảo dưỡng không?
“Đêm qua ngươi ăn gì?”
Trên cơ bản cả hai chỉ đang nói nhảm. Nhâm Tiểu Túc không tin Dương Tiểu Cận có thể giả bộ mãi.
Tờ giấy liên tiếp được truyền qua lại. Dương Tiểu Cận cau mày viết chữ bình thường:
“Tờ giấy trong cửa hàng ngươi là ta nhét vào, ngươi muốn gì thì nói đi.”
Không giả bộ nữa, ngả bài rồi!
Nhâm Tiểu Túc đáp:
“Ngươi nói ta không nên ở đây lâu là vì sợ ta phát hiện việc ngươi mạo danh tên ta…”
Dương Tiểu Cận triệt để ngó lơ Nhâm Tiểu Túc.
Đột nhiên, lão sư hô lên:
- Hai vị đồng học truyền tờ giấy…
Cả lớp đồng loạt nhìn Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận với ánh mắt ái muội, chỉ nghe lão sư số học nói:
- Hai vị đồng học tên gì?
- Ta là Nhâm Tiểu Túc.
- Ta cũng tên Nhâm Tiểu Túc!
Lúc này lão sư số học liền phẫn nộ:
- Hai người các ngươi tưởng ta dễ bị lừa à?
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình thật sự bị oan…
Một đệ tử nhỏ giọng nói thầm với lão sư:
- Lão sư, hai người họ thật sự có tên giống nhau.
- Đúng vậy lão sư, là thật đó…
Lão sư ngơ ngác. Hắn đi tới văn phòng lấy danh sách của học sinh lớp 7. Kết quả phát hiện thật đúng là có 2 Nhâm Tiểu Túc! Cái quỷ gì thế!
Lão sư im lặng nửa ngày mới biết đây thật chất là hiểu lầm. Có điều lời nói ra không thể lấy lại;
- Nhâm Tiểu Túc đội mũ lưỡi trai, ngươi lên bảng làm bài đi.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc cười cười. Dương Tiểu Cận, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Có điều một khắc sau, Nhâm Tiểu Túc liền sửng sốt. Hắn trơ mắt thấy Dương Tiểu Cận không coi ai ra gì tháo mũ lưỡi trai ra đội lên đầu hắn.
Làm vậy cũng được?!
Có điều Nhâm Tiểu Túc không nghĩ tới việc khác. Hắn kinh sợ vì dung mạo xinh đẹp tinh xảo của Dương Tiểu Cận.
Trong chớp mắt, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Dương Tiểu Cận đội mũ lưỡi trai là để che dấu gương mặt mỹ lệ của mình chứ không phải che dấu tung tích.
Đây là lần đầu tiên Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận tháo mũ lưỡi trai, kinh hãi tự như thoáng qua.
Cả lớp đồng loạt ngừng thở, họ cũng như Nhâm Tiểu Túc, không ngờ Dương Tiểu Cận lại đẹp như thế.
Trong phòng học chỉ có lão sư bình tĩnh nói:
- Nhâm Tiểu Túc đội mũ, ngươi lên bảng làm bài tập đi.
Nhâm Tiểu Túc phục hồi tinh thần, chỉ chỉ chính mình:
- Ta?
- Đúng, chính là ngươi.
Lão sư toán học đáp.
Nhâm Tiểu Túc chấn kinh:
- Người không thấy mũ là do ta vừa bị đội vào à?
Lão sư số học vui vẻ đáp:
- Con gái nhà người ta xinh đẹp như thế, ta cũng không nhẫn tâm. Ngươi mau lên bảng làm bài tập.
Nhâm Tiểu Túc:
- ???