Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 153 : Phục Chế Ám Ảnh Chi Môn
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 153: Phục Chế Ám Ảnh Chi Môn
Vì có quan hệ với hai vị lão sư là Trương Cảnh Lâm và Khương Vô. Nhâm Tiểu Túc cực kỳ tôn trọng nghề nghiệp này.
Nhâm Tiểu Túc đứng lên, thành thật nói:
- Lão sư, bài tập trên bản ta không biết làm. Khi còn ở thị trấn ta chưa học qua mấy cái này. Bây giờ ta đang bắt đầu ôn lại.
- Ừ.
Lão sư gật đầu:
- Đi học không nên càn rỡ truyền giấy nhỏ. Có việc gì cứ tới phòng giáo viên hỏi ta, ta sẽ giảng giải cho.
- Cảm ơn lão sư.
Nhâm Tiểu Túc khách khí nói.
- Ngồi xuống đi.
Lão sư số học tủm tỉm cười.
Kỳ thật, trong hàng rào có rất nhiều học sinh không chịu học. Vì đại học trong hàng rào cũng không lớn, tuyển sinh lại có hạn nên 90% học sinh không có cơ hội được đào tạo sâu.
Đến lúc đó, mọi người tốt nghiệp cao trung liền muốn kiếm tiền. Hoặc học một ít chuyên môn kỹ thuật, tỷ như sửa chữa, nuôi trồng, lái xe, nấu ăn…
Học thành, tất nhiên sẽ có nghề nghiệp trong hàng rào.
Trong hàng rào cũng có phòng thí nghiệm nghiên cứu. Trong trường đại học cũng lấy mấy ngành nghiên cứu làm chủ. Đầu năm năm, sinh viên trong hàng rào khá hiếm. Họ đại biểu cho việc tiếp nhận tri thức thành công của hàng rào.
Nhưng một xã hội hoàn chỉnh không thể chỉ có kiến trúc thượng tầng, cho nên cũng không thể thiếu cơ sở.
Cũng như công nhận trong nhàn xưởng ở hàng rào. Đại bộ phận người bình thường đều làm quét dọn vệ sinh, trông cây các kiểu.
Tiết đầu tiên Khương Vô không cần dạy. Nàng là lão sư ngữ văn, tiết ngữ văn đa phần đều nằm ở tiết 3 hoặc 4. Trong thời đại này, toán , hóa mới là chương trình học trọng yếu.
Khương Vô đứng trên bục giảng:
- Mọi người im lặng. Mọi người cũng biết lớp học của ta mới thành lập, thiếu một lớp trưởng và ủy viên học tập cùng những đại biểu khác. Vì thế ta muốn tranh thủ giờ nghỉ giữa khóa để mọi người bầu chọn.
Một học sinh tên Chu Bồi Nguyên cười nói:
- Không cần chọn, lớp trưởng là Nhâm Tiểu Túc a.
Lúc trước, trải qua hàng loạt chuyện. Kỳ thật những học sinh này đã có quan hệ rất thân với Nhâm Tiểu Túc. Cho nên nếu muốn chọn lớp trưởng, tất cả mọi người sẽ vô thức chọn Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này có người đùa cợt hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc nào?
- Ha ha, cả hai Nhâm Tiểu Túc. Nam là lớp trưởng, nữ là ủy viên. Chia như thế khá tốt, về sau chúng ta gọi họ là Nhâm Tiểu Túc lớp trưởng và Nhâm Tiểu Túc ủy viên.
Một nữ sinh cơ trí khai sáng.
- Quyết định như vậy nhé.
Khương Vô cười nhìn mọi người.
- Cứ thế đi!
Một đám người ồn ào.
Nhâm Tiểu Túc ngồi cuối lớp tự hỏi chức vụ này có giúp tiền sinh hoạt của hắn tăng không? Còn chưa hỏi ý hắn thì mọi chuyện đã được quyết định rồi.
Lúc này, Dương Tiểu Cận lấy nón đội lại. Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận hỏi nhỏ:
- Lớp trưởng và ủy viên là làm gì thế?
- Để đốc thúc mọi người học tập.
Dương Tiểu Cận trả lời ngắn gọn. Nàng cảm thấy vấn đề này rất nhàm chán. Kỳ thật lớp trưởng và ủy viên cũng không cần làm gì lớn. Có điều nàng không muốn giải thích cặn kẽ với Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng mà Dương Tiểu Cận không biết, câu nói thuận miệng này của nàng lại đem tới tai nạn gì cho đám học sinh trong tương lai…
Hôm nay, Nhâm Tiểu Túc phát hiện trong giờ học Dương Tiểu Cận không nghe giảng. Cũng không biết cô nàng này tới trường học làm gì. Chẳng lẽ trong trường có mục tiêu nàng theo đuổi?
Nhưng mà không đúng a. Nếu trong trường có mục tiêu ám sát của Dương Tiểu Cận. Hẳn nàng sẽ xử lý đối phương gọn gàng linh hoạt cho xong, không cần ở lại làm gì.
Vì thế, trong lòng Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc.
Buổi chiều, lúc tan học, Dương Tiểu Cận dẫn đầu rời khỏi lớp. Nhâm Tiểu Túc im lặng đi theo đằng sau nàng.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc có chủ ý, hắn định xem thử Dương Tiểu Cận sống ở đâu, có gần không.
Chung quy cô nương này cũng mua đồ chế tạo bom. Vạn nhất đến lúc đó đối phương và Hỏa Chủng đánh nhau, hắn cũng biết nên chạy đi đâu…
Có điều Dương Tiểu Cận càng đi càng lệch. Nàng đi vào một ngõ nhỏ, Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận quay lại nhìn hắn cười cười. Sau đó trong ngõ hẻm có lỗ đen không gian, một cánh tay duỗi ra…
Không cần nghĩ Nhâm Tiểu Túc cũng biết đây là Lạc Hinh Vũ đón Dương Tiểu Cận về nhà!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc liền kinh sợ, phương pháp này tiết kiệm được rất nhiều tiền đi tàu điện a.
Lần trước hắn thấy Lạc Hinh Vũ cũng đưa Dương Tiểu Cận về nhà bằng cách này, khi ấy hắn chưa kịp phản ứng. Sau khi quay lại cửa hàng Nhâm Tiểu Túc còn có chút hối hận, sao lúc ấy hắn không dùng đồ phổ học kỹ năng của Lạc Hinh Vũ.
Lần này, Nhâm Tiểu Túc sẽ không bỏ lỡ.
Nhâm Tiểu Túc thầm nói trong đầu:
“Sử dụng đồ phổ học tập kỹ năng hoàn mỹ!”
Chỉ nghe âm thanh cung điện máy móc vang lên:
“Ngẫu nhiên rút được kỹ năng cao cấp của đối phương: Ngoáy mũi. Có học không?
Học cái rắm!
Nhâm Tiểu Túc mơ hồ. Hai người này có kỹ năng gì bình thường một chút được không?! Bên ngoài ngươi là đại minh tinh đó. Sao lại có cái kỹ năng kỳ quái như thế chứ! Ngoáy lỗ mũi cao cấp là ngoáy mũi rất sạch hả?!
Bất quá vẫn còn cơ hội, đồ phổ học tập kỹ năng hoàn mỹ vẫn chưa xài!
Sau một khắc, trước khi Dương Tiểu Cận triệt để biến mất…
- Ngẫu nhiên rút kỹ năng cấp đại sư hoặc siêu năng lực. Nếu rút được kỹ năng cấp đại sư, ký chủ sẽ không học được.”
“Phán định mục tiêu có nhiều kỹ năng cấp đại sư trở lên. Ngẫu nhiên rút được năng lực siêu phàm: Ám Ảnh Chi Môn, có học không?
Dương Tiểu Cận rời đi nên không thấy bộ dáng cuồng hỉ của Nhâm Tiểu Túc. Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã bị chôn vùi trong đại dương vui sướng!
Nói thật, kỹ năng cấp đại sư của Lạc Hinh Vũ nhất định không ít. Thậm chí còn có kỹ năng cấp hoàn mỹ, vì thế rút được năng lực siêu phàm có xác suất rất ít. Có điều Nhâm Tiểu Túc không ngờ lần thứ hai hắn lại rút được năng lực siêu phàm!
Năng lực ảnh tử lần trước có rất nhiều hỗ trợ. Lần này, lại càng tốt hơn.
Nhâm Tiểu Túc thử sử dụng năng lực này. Trong nháy mắt, trước mắt hắn xuất hiện hai Ám Ảnh Chi Môn. Một cái là nhập, một cái là ra.
Phần thiếu hụt duy nhất là Nhâm Tiểu Túc vừa đạt được kỹ năng này nên chưa nắm giữ được cửa ra tốt.
Địa điểm lối ra chênh lệch không ít so với hắn tưởng tượng. Nguyên bản hắn muốn cửa ra bên trái nhưng bây giờ lại thành bên phải.
Bất quá điều này cũng không quan trọng!
Mặt mày Nhâm Tiểu Túc hớn hở nhìn một màn này. Vì hắn có thể dẫn đám Nhan Lục Nguyên tùy ý rời khỏi hàng rào rồi!
Nhâm Tiểu Túc thử đi xuyên qua cửa vào. Có điều lúc thử lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn…
Nhâm Tiểu Túc phát hiện chỉ có nửa cánh tay của hắn đi vào được thôi!
- Khoan đã! Hình như có chỗ nào đó không đúng!
Nhâm Tiểu Túc trợn mắt há mồm. Chỉ trong một phút đầu hồ hắn thử đủ kiểu. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn chỉ qua được có cánh tay mà thôi
Chẳng lẽ vì khi hắn dùng đồ phổ, Lạc Hinh Vũ chỉ chìa ra một cánh tay?
Đồ phổ này có xài được không vậy? Sao người khác có thể tùy ý xuyên qua, ta lại chỉ có thể xuyên qua một cánh tay? Về sau gặp được chuyện nguy hiểm, chẳng lẽ để cánh tay chạy trước
Vì có quan hệ với hai vị lão sư là Trương Cảnh Lâm và Khương Vô. Nhâm Tiểu Túc cực kỳ tôn trọng nghề nghiệp này.
Nhâm Tiểu Túc đứng lên, thành thật nói:
- Lão sư, bài tập trên bản ta không biết làm. Khi còn ở thị trấn ta chưa học qua mấy cái này. Bây giờ ta đang bắt đầu ôn lại.
- Ừ.
Lão sư gật đầu:
- Đi học không nên càn rỡ truyền giấy nhỏ. Có việc gì cứ tới phòng giáo viên hỏi ta, ta sẽ giảng giải cho.
- Cảm ơn lão sư.
Nhâm Tiểu Túc khách khí nói.
- Ngồi xuống đi.
Lão sư số học tủm tỉm cười.
Kỳ thật, trong hàng rào có rất nhiều học sinh không chịu học. Vì đại học trong hàng rào cũng không lớn, tuyển sinh lại có hạn nên 90% học sinh không có cơ hội được đào tạo sâu.
Đến lúc đó, mọi người tốt nghiệp cao trung liền muốn kiếm tiền. Hoặc học một ít chuyên môn kỹ thuật, tỷ như sửa chữa, nuôi trồng, lái xe, nấu ăn…
Học thành, tất nhiên sẽ có nghề nghiệp trong hàng rào.
Trong hàng rào cũng có phòng thí nghiệm nghiên cứu. Trong trường đại học cũng lấy mấy ngành nghiên cứu làm chủ. Đầu năm năm, sinh viên trong hàng rào khá hiếm. Họ đại biểu cho việc tiếp nhận tri thức thành công của hàng rào.
Nhưng một xã hội hoàn chỉnh không thể chỉ có kiến trúc thượng tầng, cho nên cũng không thể thiếu cơ sở.
Cũng như công nhận trong nhàn xưởng ở hàng rào. Đại bộ phận người bình thường đều làm quét dọn vệ sinh, trông cây các kiểu.
Tiết đầu tiên Khương Vô không cần dạy. Nàng là lão sư ngữ văn, tiết ngữ văn đa phần đều nằm ở tiết 3 hoặc 4. Trong thời đại này, toán , hóa mới là chương trình học trọng yếu.
Khương Vô đứng trên bục giảng:
- Mọi người im lặng. Mọi người cũng biết lớp học của ta mới thành lập, thiếu một lớp trưởng và ủy viên học tập cùng những đại biểu khác. Vì thế ta muốn tranh thủ giờ nghỉ giữa khóa để mọi người bầu chọn.
Một học sinh tên Chu Bồi Nguyên cười nói:
- Không cần chọn, lớp trưởng là Nhâm Tiểu Túc a.
Lúc trước, trải qua hàng loạt chuyện. Kỳ thật những học sinh này đã có quan hệ rất thân với Nhâm Tiểu Túc. Cho nên nếu muốn chọn lớp trưởng, tất cả mọi người sẽ vô thức chọn Nhâm Tiểu Túc.
Lúc này có người đùa cợt hỏi:
- Nhâm Tiểu Túc nào?
- Ha ha, cả hai Nhâm Tiểu Túc. Nam là lớp trưởng, nữ là ủy viên. Chia như thế khá tốt, về sau chúng ta gọi họ là Nhâm Tiểu Túc lớp trưởng và Nhâm Tiểu Túc ủy viên.
Một nữ sinh cơ trí khai sáng.
- Quyết định như vậy nhé.
Khương Vô cười nhìn mọi người.
- Cứ thế đi!
Một đám người ồn ào.
Nhâm Tiểu Túc ngồi cuối lớp tự hỏi chức vụ này có giúp tiền sinh hoạt của hắn tăng không? Còn chưa hỏi ý hắn thì mọi chuyện đã được quyết định rồi.
Lúc này, Dương Tiểu Cận lấy nón đội lại. Nhâm Tiểu Túc nhìn Dương Tiểu Cận hỏi nhỏ:
- Lớp trưởng và ủy viên là làm gì thế?
- Để đốc thúc mọi người học tập.
Dương Tiểu Cận trả lời ngắn gọn. Nàng cảm thấy vấn đề này rất nhàm chán. Kỳ thật lớp trưởng và ủy viên cũng không cần làm gì lớn. Có điều nàng không muốn giải thích cặn kẽ với Nhâm Tiểu Túc.
Nhưng mà Dương Tiểu Cận không biết, câu nói thuận miệng này của nàng lại đem tới tai nạn gì cho đám học sinh trong tương lai…
Hôm nay, Nhâm Tiểu Túc phát hiện trong giờ học Dương Tiểu Cận không nghe giảng. Cũng không biết cô nàng này tới trường học làm gì. Chẳng lẽ trong trường có mục tiêu nàng theo đuổi?
Nhưng mà không đúng a. Nếu trong trường có mục tiêu ám sát của Dương Tiểu Cận. Hẳn nàng sẽ xử lý đối phương gọn gàng linh hoạt cho xong, không cần ở lại làm gì.
Vì thế, trong lòng Nhâm Tiểu Túc có chút nghi hoặc.
Buổi chiều, lúc tan học, Dương Tiểu Cận dẫn đầu rời khỏi lớp. Nhâm Tiểu Túc im lặng đi theo đằng sau nàng.
Lúc này Nhâm Tiểu Túc có chủ ý, hắn định xem thử Dương Tiểu Cận sống ở đâu, có gần không.
Chung quy cô nương này cũng mua đồ chế tạo bom. Vạn nhất đến lúc đó đối phương và Hỏa Chủng đánh nhau, hắn cũng biết nên chạy đi đâu…
Có điều Dương Tiểu Cận càng đi càng lệch. Nàng đi vào một ngõ nhỏ, Nhâm Tiểu Túc thấy Dương Tiểu Cận quay lại nhìn hắn cười cười. Sau đó trong ngõ hẻm có lỗ đen không gian, một cánh tay duỗi ra…
Không cần nghĩ Nhâm Tiểu Túc cũng biết đây là Lạc Hinh Vũ đón Dương Tiểu Cận về nhà!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc liền kinh sợ, phương pháp này tiết kiệm được rất nhiều tiền đi tàu điện a.
Lần trước hắn thấy Lạc Hinh Vũ cũng đưa Dương Tiểu Cận về nhà bằng cách này, khi ấy hắn chưa kịp phản ứng. Sau khi quay lại cửa hàng Nhâm Tiểu Túc còn có chút hối hận, sao lúc ấy hắn không dùng đồ phổ học kỹ năng của Lạc Hinh Vũ.
Lần này, Nhâm Tiểu Túc sẽ không bỏ lỡ.
Nhâm Tiểu Túc thầm nói trong đầu:
“Sử dụng đồ phổ học tập kỹ năng hoàn mỹ!”
Chỉ nghe âm thanh cung điện máy móc vang lên:
“Ngẫu nhiên rút được kỹ năng cao cấp của đối phương: Ngoáy mũi. Có học không?
Học cái rắm!
Nhâm Tiểu Túc mơ hồ. Hai người này có kỹ năng gì bình thường một chút được không?! Bên ngoài ngươi là đại minh tinh đó. Sao lại có cái kỹ năng kỳ quái như thế chứ! Ngoáy lỗ mũi cao cấp là ngoáy mũi rất sạch hả?!
Bất quá vẫn còn cơ hội, đồ phổ học tập kỹ năng hoàn mỹ vẫn chưa xài!
Sau một khắc, trước khi Dương Tiểu Cận triệt để biến mất…
- Ngẫu nhiên rút kỹ năng cấp đại sư hoặc siêu năng lực. Nếu rút được kỹ năng cấp đại sư, ký chủ sẽ không học được.”
“Phán định mục tiêu có nhiều kỹ năng cấp đại sư trở lên. Ngẫu nhiên rút được năng lực siêu phàm: Ám Ảnh Chi Môn, có học không?
Dương Tiểu Cận rời đi nên không thấy bộ dáng cuồng hỉ của Nhâm Tiểu Túc. Lúc này, Nhâm Tiểu Túc đã bị chôn vùi trong đại dương vui sướng!
Nói thật, kỹ năng cấp đại sư của Lạc Hinh Vũ nhất định không ít. Thậm chí còn có kỹ năng cấp hoàn mỹ, vì thế rút được năng lực siêu phàm có xác suất rất ít. Có điều Nhâm Tiểu Túc không ngờ lần thứ hai hắn lại rút được năng lực siêu phàm!
Năng lực ảnh tử lần trước có rất nhiều hỗ trợ. Lần này, lại càng tốt hơn.
Nhâm Tiểu Túc thử sử dụng năng lực này. Trong nháy mắt, trước mắt hắn xuất hiện hai Ám Ảnh Chi Môn. Một cái là nhập, một cái là ra.
Phần thiếu hụt duy nhất là Nhâm Tiểu Túc vừa đạt được kỹ năng này nên chưa nắm giữ được cửa ra tốt.
Địa điểm lối ra chênh lệch không ít so với hắn tưởng tượng. Nguyên bản hắn muốn cửa ra bên trái nhưng bây giờ lại thành bên phải.
Bất quá điều này cũng không quan trọng!
Mặt mày Nhâm Tiểu Túc hớn hở nhìn một màn này. Vì hắn có thể dẫn đám Nhan Lục Nguyên tùy ý rời khỏi hàng rào rồi!
Nhâm Tiểu Túc thử đi xuyên qua cửa vào. Có điều lúc thử lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn…
Nhâm Tiểu Túc phát hiện chỉ có nửa cánh tay của hắn đi vào được thôi!
- Khoan đã! Hình như có chỗ nào đó không đúng!
Nhâm Tiểu Túc trợn mắt há mồm. Chỉ trong một phút đầu hồ hắn thử đủ kiểu. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn chỉ qua được có cánh tay mà thôi
Chẳng lẽ vì khi hắn dùng đồ phổ, Lạc Hinh Vũ chỉ chìa ra một cánh tay?
Đồ phổ này có xài được không vậy? Sao người khác có thể tùy ý xuyên qua, ta lại chỉ có thể xuyên qua một cánh tay? Về sau gặp được chuyện nguy hiểm, chẳng lẽ để cánh tay chạy trước