Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 159 : Thôi Miên
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 159: Thôi Miên
- Các người không thấy có gì kỳ quái à?
Ăn cơm được một hồi, Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Hình như có một chút.
Vương Phú Quý quệt mồm đáp.
Nhan Lục Nguyên lên tiếng:
- Không có âm thanh lấy lòng Đông Phụ Nam của La Lam….
Tối hôm nay rất khác thường. Mấy ngày này, mỗi ngày La Lam đều tới ba lần. Vậy mà hôm nay hắn không tới.
Nhất thời, Nhâm Tiểu Túc ý thức được, có lẽ kế hoạch cướp bệnh viện tâm thần của La Lam sẽ hành động vào đêm nay.
Hắn hỏi:
- Các người biết bệnh viện tâm thần số 4 nằm ở đâu không?
- Sao thế?
Tiểu Ngọc Tỷ kinh ngạc hỏi:
- Hôm trước, Lục Nguyên có kêu ta mua một tấm bản đồ của hàng rào 109. Để ta đi lấy, chắc trên đó có.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên. Không ngờ tiểu tử này lại phòng ngừa chu đáo như thế.
- Ta cảm thấy chúng ta chưa quen thuộc cuộc sống ở đây. Đến chỗ mới lúc nào mà chả cần bản đồ.
Nhan Lục Nguyên nói.
Đại khái Nhan Lục Nguyên đi theo Nhâm Tiểu Túc riết rồi cũng mưa dầm thấm đất thói quen của anh trai mình. Khi tới nơi hoang dã, trước tiên Nhâm Tiểu Túc sẽ quan sát địa hình, nhất định phải biết rõ địa hình mới có cơ hội sinh tồn.
Sáu người ghé vào bàn lớn xem bản đồ. Bỗng nhiên Vương Phú Quý nói:
- Tìm được rồi, đại khái cách chúng ta tầm 10 km.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ hàng rào này thật lớn. Tùy tiện tìm một chỗ cũng cách nơi này 10 km rồi, đây đã coi như gần lắm rồi đấy.
Nhâm Tiểu Túc nói rõ với Trần Vô Địch và Nhan Lục Nguyên:
- Các ngươi canh chừng Đông Phụ Nam, ngàn vạn lừng đừng để nàng ta làm chuyện ngu ngốc.
Vừa dứt lời, dường như Nhâm Tiểu Túc nhớ tới gì đó bèn kéo Nhan Lục Nguyên qua một bên, nhỏ giọng:
- Không có chuyện gì nguy hiểm, không được hứa nguyện.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên nhu thuận gật đầu. Kỳ thật cả hai người hiểu rõ, khi nào cần vẫn sẽ hứa nguyện.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền đi ra ngoài.
…
Bóng đêm dần bao phủ đường phố, dù là ban đêm nhưng trong hàng rào vẫn náo nhiệt. Cư dân kết bạn tới quán nước trò chuyện, tiếng rắc rắc do quân bài mạt chược ma sát mà thành gần như vang lên khắp các con đường.
Người dư dả hơn có thể đi ăn lẩu, trong nồi lẩu đặt trên than hồng là rau và thịt, nhìn vào đặc biệt mê người.
Đầu năm nay, việc ăn cơm ngoài tiệm là chuyện rất có thể diện. Nếu một người thường đi ăn cơm tiệm, nói rõ hắn nhất định là nhân vật có uy tín trong hàng rào.
Nhóm bác gái vẫn tụ tập khiêu vũ trên quảng trường, không chút sợ hãi sự lạnh giá của mùa động. Vài vũ trường sớm chứa đầy các anh chị nam nữ độc thân.
Khi màn đêm triệt để phủ sớm, mọi người mới dần về nhà.
Cổng cống ngầm của bệnh viện đệ tử bị một người đẩy ra. Ngay sau đó, có ba mươi chiến sĩ vác súng đi ra, trong đó có cả La Lam.
Trên súng những người này được trang bị thiết bị giảm thanh. Hơn nữa trên mặt đã được hóa trang bằng màu vẽ, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Không biết Khánh Chẩn bắt đầu bố trí người vào hàng rào 109 từ khi nào, lại có thể nắm rõ hệ thống cống ngầm ở nơi này như thế. E rằng chính Lý thị cũng không ngờ dưới lòng đất trong địa bàn của mình cất giấu người nào hoặc vật gì.
Đường Chu nói đơn giản thông qua thiết bị liên lạc:
- Ba tiểu độ, chia nhau ra lẻn vào.
Nói xong, tổ đội tác chiến phân thành ba tiểu đội, tiến hành bao vây bệnh viện tâm thần số 4.
Bên trong bệnh viện tâm thần số 4 có chừng hơn một trăm người. Họ chỉ có 30 người lại chẳng hề sợ hãi. Theo họ, bảo an nơi này chỉ là một ít binh sĩ tư quân mà thôi, căn bản không đủ uy hiếp.
La Lam nghênh ngang đi theo sau tiểu đội. Thận mắc nhìn thấy ba tiểu đội như ba thanh chủy thủ lợi hại lẻn vào bệnh viện tâm thần số 4.
Bảo an gặp phải tiểu thì thất thủ chỉ trong nháy mắt.
Trên đường tiểu đội di chuyển, rốt cuộc họ cũng tập họp lại tại sảnh chính của bệnh viện tâm thần. Đường Chu thấp giọng:
- Không được tham chiến, tìm được chuột trắng số 2 lập tức lùi lại. Những người còn lại nếu gặp thì trực tiếp đánh ngất.
Dựa theo tin tức của họ, đêm nay chuột bạch số 2 sẽ bị giải phẫu. Đây là lý do họ phải tập kích ngay trong đêm mà không thể chờ thêm.
Trong bệnh viện số 4 có hai siêu phàm giả. Có điều theo tin tức, số 1 quá mức nguy hiểm nên La Lam lựa chọn buông tha.
Đoàn người một đường tiến lên trên. Tất cả nhân viên công tác trong bệnh viện đều không ngờ sẽ có người tấn công vào lúc này. Phải biết thời điểm này hàng rào rất thái bình. Tuy có chuyện của Hỏa Chủng nhưng Hỏa Chủng cũng đã bị trục xuất.
La Lam cười nói với tổ đội tác chiến phía sau:
- Không cần lưu tình. Những người này lấy đồng loại làm thí nghiệm, gặp một tên giết một tên cũng không oan uổng.
Lúc này thần thái La Lam cực kỳ khác thường, có hiếu chiến lẫn phấn khởi.
Rất nhiều người có thói quen nghĩ hắn là con riêng. Mọi người chỉ nghĩ hắn là “anh trai của Khánh Chẩn”. Nhưng chỉ có người trong hàng rào 113 và thủ hạ của hai anh em là rõ nhất, trước giờ La Lam chưa biết sợ cái gì.
Tuy La Lam chỉ lãnh đạo những kế hoạch nhỏ, nhưng không biết bao nhiêu lần có ít người cảm thấy xuống cốt La Lam cũng chạy chung dòng máu điên cuồng như em trai hắn.
Lúc đi qua phòng hồ sơ, La Lam tìm tư liệu nghiên cứu của chuột bạch số 1. Trong đó có ba băng ghi hình kiểu cũ.
La Lam từ từ để băng ghi hình vào đầu máy, mở TV lên.
Trong băng ghi hình là người trẻ tuổi mặt mày thanh thú ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện hắn là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Bỗng nhiên người trẻ tuổi hỏi:
- Ngươi thấy được ta?
- Ta hỏi ngươi, ngươi thấy được ta không?
- Gì? Ngươi đừng ngậm mồm không nói như thế.
- Này, tên kia, ngươi thấy được ta không?
Bác sĩ không nói gì cả nửa ngày.
Người trẻ tuổi cúi thấp đầu:
- A… thật chán, ta không tìm được.
Người trẻ tuổi cô độc ngồi cúi đầu, chính hắn ta cũng không tìm được chính mình.
La Lam đứng trước TV im lặng. Không biết vì sao, đột nhiên La Lam cảm thấy người thanh niên này như đứng ở một góc của thế giới, bị người khác lãng quên, cũng lãng quên chính mình, mãi đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng.
- Đây mới thật sự là cô độc.
…
Đoạn băng thứ hai là lịch sử thôi miên của người trẻ tuổi ở bệnh viện. Lúc này trông người trẻ tuổi bình thường hơn rất nhiều.
Bác sĩ nói người trẻ tuổi:
- Nhắm mắt lại… thả lỏng… thử tưởng tượng ngươi đang ở trong một đường hầm và đi thẳng về phía trước. Thế giới dần trở nên đen tối….
- Ngươi dần thấy đường hầm này thật thuộc. Ngươi đi về phía bên phải của đường hầm, cuối nơi đó có ánh sáng. Khi ngươi tới ánh sáng… hãy nghĩ tới địa phương ngươi muốn mới nhất. 3…2…1…
Kết quả, khi người trẻ tuổi mở mắt, bác sĩ kinh ngạc:
- Sao ngươi lại mở mắt?
Người trẻ tuổi cười nói:
- Ta đi sai hướng.
….
Cuộn băng thứ 3 vẫn là quá trình thôi miên.
Lần này bác sĩ nói với người trẻ tuổi:
- Nhắm mắt… buông lỏng… Tưởng tượng ngươi nằm trong nước biển, nước biển ấm áp bao vây ngơi. Khi ngươi chìm vào trong đó vẫn có thể thở. Lúc ngươi rơi vào đáy hồ, ngươi sẽ đi tới chỗ ngươi muốn tới. 3…2…1….
Lần này lại xảy ra dị biến, bác sĩ ngủ!
Còn người trẻ tuổi thì tươi cười.
- Các người không thấy có gì kỳ quái à?
Ăn cơm được một hồi, Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Hình như có một chút.
Vương Phú Quý quệt mồm đáp.
Nhan Lục Nguyên lên tiếng:
- Không có âm thanh lấy lòng Đông Phụ Nam của La Lam….
Tối hôm nay rất khác thường. Mấy ngày này, mỗi ngày La Lam đều tới ba lần. Vậy mà hôm nay hắn không tới.
Nhất thời, Nhâm Tiểu Túc ý thức được, có lẽ kế hoạch cướp bệnh viện tâm thần của La Lam sẽ hành động vào đêm nay.
Hắn hỏi:
- Các người biết bệnh viện tâm thần số 4 nằm ở đâu không?
- Sao thế?
Tiểu Ngọc Tỷ kinh ngạc hỏi:
- Hôm trước, Lục Nguyên có kêu ta mua một tấm bản đồ của hàng rào 109. Để ta đi lấy, chắc trên đó có.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên. Không ngờ tiểu tử này lại phòng ngừa chu đáo như thế.
- Ta cảm thấy chúng ta chưa quen thuộc cuộc sống ở đây. Đến chỗ mới lúc nào mà chả cần bản đồ.
Nhan Lục Nguyên nói.
Đại khái Nhan Lục Nguyên đi theo Nhâm Tiểu Túc riết rồi cũng mưa dầm thấm đất thói quen của anh trai mình. Khi tới nơi hoang dã, trước tiên Nhâm Tiểu Túc sẽ quan sát địa hình, nhất định phải biết rõ địa hình mới có cơ hội sinh tồn.
Sáu người ghé vào bàn lớn xem bản đồ. Bỗng nhiên Vương Phú Quý nói:
- Tìm được rồi, đại khái cách chúng ta tầm 10 km.
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc tự nhủ hàng rào này thật lớn. Tùy tiện tìm một chỗ cũng cách nơi này 10 km rồi, đây đã coi như gần lắm rồi đấy.
Nhâm Tiểu Túc nói rõ với Trần Vô Địch và Nhan Lục Nguyên:
- Các ngươi canh chừng Đông Phụ Nam, ngàn vạn lừng đừng để nàng ta làm chuyện ngu ngốc.
Vừa dứt lời, dường như Nhâm Tiểu Túc nhớ tới gì đó bèn kéo Nhan Lục Nguyên qua một bên, nhỏ giọng:
- Không có chuyện gì nguy hiểm, không được hứa nguyện.
- Ừ.
Nhan Lục Nguyên nhu thuận gật đầu. Kỳ thật cả hai người hiểu rõ, khi nào cần vẫn sẽ hứa nguyện.
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc liền đi ra ngoài.
…
Bóng đêm dần bao phủ đường phố, dù là ban đêm nhưng trong hàng rào vẫn náo nhiệt. Cư dân kết bạn tới quán nước trò chuyện, tiếng rắc rắc do quân bài mạt chược ma sát mà thành gần như vang lên khắp các con đường.
Người dư dả hơn có thể đi ăn lẩu, trong nồi lẩu đặt trên than hồng là rau và thịt, nhìn vào đặc biệt mê người.
Đầu năm nay, việc ăn cơm ngoài tiệm là chuyện rất có thể diện. Nếu một người thường đi ăn cơm tiệm, nói rõ hắn nhất định là nhân vật có uy tín trong hàng rào.
Nhóm bác gái vẫn tụ tập khiêu vũ trên quảng trường, không chút sợ hãi sự lạnh giá của mùa động. Vài vũ trường sớm chứa đầy các anh chị nam nữ độc thân.
Khi màn đêm triệt để phủ sớm, mọi người mới dần về nhà.
Cổng cống ngầm của bệnh viện đệ tử bị một người đẩy ra. Ngay sau đó, có ba mươi chiến sĩ vác súng đi ra, trong đó có cả La Lam.
Trên súng những người này được trang bị thiết bị giảm thanh. Hơn nữa trên mặt đã được hóa trang bằng màu vẽ, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Không biết Khánh Chẩn bắt đầu bố trí người vào hàng rào 109 từ khi nào, lại có thể nắm rõ hệ thống cống ngầm ở nơi này như thế. E rằng chính Lý thị cũng không ngờ dưới lòng đất trong địa bàn của mình cất giấu người nào hoặc vật gì.
Đường Chu nói đơn giản thông qua thiết bị liên lạc:
- Ba tiểu độ, chia nhau ra lẻn vào.
Nói xong, tổ đội tác chiến phân thành ba tiểu đội, tiến hành bao vây bệnh viện tâm thần số 4.
Bên trong bệnh viện tâm thần số 4 có chừng hơn một trăm người. Họ chỉ có 30 người lại chẳng hề sợ hãi. Theo họ, bảo an nơi này chỉ là một ít binh sĩ tư quân mà thôi, căn bản không đủ uy hiếp.
La Lam nghênh ngang đi theo sau tiểu đội. Thận mắc nhìn thấy ba tiểu đội như ba thanh chủy thủ lợi hại lẻn vào bệnh viện tâm thần số 4.
Bảo an gặp phải tiểu thì thất thủ chỉ trong nháy mắt.
Trên đường tiểu đội di chuyển, rốt cuộc họ cũng tập họp lại tại sảnh chính của bệnh viện tâm thần. Đường Chu thấp giọng:
- Không được tham chiến, tìm được chuột trắng số 2 lập tức lùi lại. Những người còn lại nếu gặp thì trực tiếp đánh ngất.
Dựa theo tin tức của họ, đêm nay chuột bạch số 2 sẽ bị giải phẫu. Đây là lý do họ phải tập kích ngay trong đêm mà không thể chờ thêm.
Trong bệnh viện số 4 có hai siêu phàm giả. Có điều theo tin tức, số 1 quá mức nguy hiểm nên La Lam lựa chọn buông tha.
Đoàn người một đường tiến lên trên. Tất cả nhân viên công tác trong bệnh viện đều không ngờ sẽ có người tấn công vào lúc này. Phải biết thời điểm này hàng rào rất thái bình. Tuy có chuyện của Hỏa Chủng nhưng Hỏa Chủng cũng đã bị trục xuất.
La Lam cười nói với tổ đội tác chiến phía sau:
- Không cần lưu tình. Những người này lấy đồng loại làm thí nghiệm, gặp một tên giết một tên cũng không oan uổng.
Lúc này thần thái La Lam cực kỳ khác thường, có hiếu chiến lẫn phấn khởi.
Rất nhiều người có thói quen nghĩ hắn là con riêng. Mọi người chỉ nghĩ hắn là “anh trai của Khánh Chẩn”. Nhưng chỉ có người trong hàng rào 113 và thủ hạ của hai anh em là rõ nhất, trước giờ La Lam chưa biết sợ cái gì.
Tuy La Lam chỉ lãnh đạo những kế hoạch nhỏ, nhưng không biết bao nhiêu lần có ít người cảm thấy xuống cốt La Lam cũng chạy chung dòng máu điên cuồng như em trai hắn.
Lúc đi qua phòng hồ sơ, La Lam tìm tư liệu nghiên cứu của chuột bạch số 1. Trong đó có ba băng ghi hình kiểu cũ.
La Lam từ từ để băng ghi hình vào đầu máy, mở TV lên.
Trong băng ghi hình là người trẻ tuổi mặt mày thanh thú ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện hắn là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Bỗng nhiên người trẻ tuổi hỏi:
- Ngươi thấy được ta?
- Ta hỏi ngươi, ngươi thấy được ta không?
- Gì? Ngươi đừng ngậm mồm không nói như thế.
- Này, tên kia, ngươi thấy được ta không?
Bác sĩ không nói gì cả nửa ngày.
Người trẻ tuổi cúi thấp đầu:
- A… thật chán, ta không tìm được.
Người trẻ tuổi cô độc ngồi cúi đầu, chính hắn ta cũng không tìm được chính mình.
La Lam đứng trước TV im lặng. Không biết vì sao, đột nhiên La Lam cảm thấy người thanh niên này như đứng ở một góc của thế giới, bị người khác lãng quên, cũng lãng quên chính mình, mãi đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng.
- Đây mới thật sự là cô độc.
…
Đoạn băng thứ hai là lịch sử thôi miên của người trẻ tuổi ở bệnh viện. Lúc này trông người trẻ tuổi bình thường hơn rất nhiều.
Bác sĩ nói người trẻ tuổi:
- Nhắm mắt lại… thả lỏng… thử tưởng tượng ngươi đang ở trong một đường hầm và đi thẳng về phía trước. Thế giới dần trở nên đen tối….
- Ngươi dần thấy đường hầm này thật thuộc. Ngươi đi về phía bên phải của đường hầm, cuối nơi đó có ánh sáng. Khi ngươi tới ánh sáng… hãy nghĩ tới địa phương ngươi muốn mới nhất. 3…2…1…
Kết quả, khi người trẻ tuổi mở mắt, bác sĩ kinh ngạc:
- Sao ngươi lại mở mắt?
Người trẻ tuổi cười nói:
- Ta đi sai hướng.
….
Cuộn băng thứ 3 vẫn là quá trình thôi miên.
Lần này bác sĩ nói với người trẻ tuổi:
- Nhắm mắt… buông lỏng… Tưởng tượng ngươi nằm trong nước biển, nước biển ấm áp bao vây ngơi. Khi ngươi chìm vào trong đó vẫn có thể thở. Lúc ngươi rơi vào đáy hồ, ngươi sẽ đi tới chỗ ngươi muốn tới. 3…2…1….
Lần này lại xảy ra dị biến, bác sĩ ngủ!
Còn người trẻ tuổi thì tươi cười.