Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 160 : Hổ Và Heo
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 160: Hổ Và Heo
Cuộn băng thứ 3 tới đấy thì ngừng lại. Dường như nghiên cứu sau đó cũng không có ý nghĩa gì hoặc đã ngừng rồi.
La Lam xem hết ba đoạn băng, cảm thấy người trẻ tuổi kia đem tới cho hắn cảm giác bí hiểm không nói nên lời. La Lam cảm khái:
- Đây chính là sự bắt đầu của Ác Ma Thì Thầm. Xem ra quá trình thôi miên đã mở ra năng lực của hắn.
Đường Chu hỏi:
- Có muốn cứu hắn không?
- Cứu hắn?
La Lam lắc đầu:
-La Lam ta luôn tự hiểu bản thân. Loại người này ta không thể khống chế, thả hắn ra, nói không chừng lại gây nên nhiễu loạn gì đó. Ngươi không biết trong viện tâm thần này có bao nhiêu người chết vì hắn đâu.
Ác Ma Thì THầm, đây là cách xưng hô của tập đoàn với siêu phàm giả có thủ đoạn thôi miên nguy hiểm
Về phần đến cùng họ nắm thủ đoạn thôi miên thế nào thì kỳ thật không ai biết rõ. Thế nhưng La Lam xem xong 3 cuộn băng liền thấy đáng sợ. Khi ba đoạn băng này được thu hình, e rằng khi đó đối phương chỉ vừa thức tỉnh.
Đường Chu:
- Bắt hắn về nghiên cứu được không?
- Ta và Khánh Chẩn không làm mấy chuyện này.
La Lam khinh thường:
- Không cần quản, chúng ta chỉ dẫn chuột bạch số 2 thôi.
Nói xong, La Lam chạy lên lầu. Lúc này tổ tác chiến đã thanh lý cao ốc sạch sẽ. Từ chuột bạch số 1 và 2 ra, không còn ai sống sót.
Nhân viên tác chiến của tập đoàn Khánh thị làm việc gọn gàng. Bằng không Hỏa Chủng cũng không bị đánh tới sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên, đây cũng là vì Hỏa Chủng không ngờ đám La Lam lại đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, khi ấy còn là lúc rạng sáng, chiến sĩ của Hỏa Chủng còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Khi La Lam đi qua gian phòng cách âm của chuột bạch số 1. La Lam vô thức tránh xa gian phòng kia ra, cứ như hắn sợ bên trong bỗng nhiên có mãnh thú gì đó nhảy ra vậy.
Cha của La Lam và Khánh Chẩn đã chết nhiều năm, chết vì ung thư phổi.
Khi đó lão đầu tử kêu Khánh Chẩn và La Lam lại. Kỳ thật ông không quá lo cho La Lam, ngược lại có chút lo cho Khánh Chẩn.
Đơn giản vì nội tâm Khánh Chẩn cao ngạo khiến tất cả phong mang của hắn hiển lộ. NỬa đời trước nếu không kiếm được chỗ đứng, chỉ sợ không thể chết già.
Mà La Lam thì khác, đứa con riêng này của ông co được dãn được. Dù có người ném bùn vào mặt hắn, người không thể trêu La Lam sẽ không đi kiếm nhục.
Anh trai và em trai, một đầu hổ và một đầu heo.
Rõ ràng em trai mạnh hơn nhưng trước khi lâm chung, lão đầu tử vẫn dặn La Lam phải bảo vệ Khánh Chẩn, ai cũng không đoán được tâm tư lão đầu tử.
Lúc này, tổ đội tác chiến đã khiêng chuột bạch số 2 xuống khỏi giường phẫu thuật. La Lam liếc mắt nhìn, bĩu môi nói:
- Người này cũng nhỏ qua a. Mười hay mười một tuổi? Làm con gái ta thì được, sao có thể đánh nhau đây!
- Ông chủ, tổ đội tác chiến của Lý thị sắp tới. Chúng ta đi mau. Xe đã được chuẩn bị tốt.
Đường Chu lên tiếng.
Kết quả Đường Chu vừa dứt lời. La Lam và Đường Chu liền nghe vài tiếng ầm ầm vang lên. Hai người họ đi tới cửa sổ phòng phẫu thuật nhìn thì thấy chiếc xe được đậu ở nơi yên tĩnh của họ đã nổ tung, như pháo hoa lúc nửa đêm vậy…
Lúc này La Lam liền phẫn nộ:
- Là tên nhàm chán chết tiệt nào rảnh rỗi không có chuyện gì là chơi ta?! Lão tử sẽ không để yên cho ngươi!
- Ông chủ, đừng nói nữa, mau chui vào cống thoát nước a…
Đường Chu dắt tay La Lam rời đi.
…
Lúc này đã là rạng sáng, Nhâm Tiểu Túc vừa trở lại cửa hàng thì thấy mọi người vẫn chưa ngủ. Tất cả đều lo lắng cho sự an toàn của Nhâm Tiểu Túc, muốn ngủ cũng không được.
Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc là người quan trọng nhất trong nhà. Nếu hắn không về, ai cũng không an tâm.
Bất quá thảm nhất vẫn là Đông Phụ Nam. Nàng rất muốn ngủ những Trần Vô Địch bắt nàng cầu nguyện cho Nhâm Tiểu Túc bình an trở về.
Đông Phụ Nam nghe cậy vậy thì ngơ ngác. Các ngươi cầu nguyện thì cầu nguyện đi. Vì cái gì còn lôi ta vào! Các ngươi có còn là người không, trói ta còn chưa nói, đánh ta cũng thôi đi. Bây giờ còn không cho ta ngủ.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc trở về, hắn lẳng lặng ngồi chờ trong cửa hàng. Vì hắn đoán… khả năng cao La Lam sẽ tới.
Đám La Lam chưa kịp rời đi thì phe Lý thị đã tới. Đoán chừng đám La Lam sẽ có người bị thương. Nếu cần trị liệu thương thế, nơi này nhất định là sự lựa chọn đầu tiên của La Lam.
Sở dĩ đám La Lam chạy không kịp là vì Dương Tiểu Cận bắn nổ xe của họ. Cô nàng này hố người thật giỏi. Đoán chừng trong đầu toàn nghĩ tới chuyện cứu người.
Quả nhiên, không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên…
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng có phần hiếu kỳ. Sao đám người kia có thể tìm được miệng cống chuẩn xác như thế chứ?!
Nhâm Tiểu Túc cuốn màn cửa để họ vào. La Lam thấp giọng nói:
- Nhanh chữa thương cho hai người này. Ta trả tiền!
- Ừ, trả tiền là tốt!
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi nói. Hắn nhìn miệng vết thương của đối phương. Sau đó nói với Tiểu Ngọc Tỷ:
- Tiểu Ngọc Tỷ, trước ngươi giúp họ gắp đạn ra, khâu lại rồi bôi thuốc.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhìn tiểu cô nương được Đường Chu ôm vào lòng:
- Đây là?
Chỉ thấy tiểu cô nương vẫn còn hôn mê. Đường Chu giải thích:
- Đây là biểu muội của ông chủ ta.
Thiếu chút nữa là Nhâm Tiểu Túc cười ra tiếng. Các ngươi nói dối như thế có biết xấu hổ không?
Lúc này, Trần Vô Địch mới tới gần. Hắn tỉ mỉ thăm dò tiểu cô nương nửa ngày rồi bỗng nhiên nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, hình như đây là…
Toàn phòng nhất thời an tĩnh.
La Lam thiếu chút nữa cười ra tiếng:
- Làm sao, ngươi tưởng ai cũng là Bạch Long Mã hả?
- Không.
Trần Vô Địch lắc đầu:
- Không phải Bạch Long Mã, là đòn gánh.
La Lam:
- ???
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Việc này khiến La Lam không nhịn được:
- Tiểu cô nương đáng yêu như thế sao có thể là đòn gánh?
Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này La Lam nhịn không được nữa:
- Tiểu cô nương nhà người ta đáng yêu như thế lại là đòn gánh? Đòn gánh thành tinh hả?!
Vì phẫu thuật nên tiêu cô nương đã bị đánh thuốc mê. Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nói thật, Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra, người trong hàng rào phải nhẫn tâm thế nào mới ra tay với một cô bé thế này?
Dù con bé là siêu phàm giả cũng không thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Lúc này, La Lam gắt gao nhìn chằm chằm Trần Vô Địch:
- Chính ngươi đi lấy kinh là được rồi, kéo chúng ta theo làm gì?
Trần Vô Địch kiên nhẫn nói:
- Bôn Ba Nhi như ngươi thì biết cái gì?
La Lam cười lạnh:
- Ngươi nói nàng là đòn gánh thì nàng là đòn gánh à? Ngươi ta nhận không?
Đột nhiên, tiểu cô nương kêu một tiếng khó chịu rồi chậm rãi tỉnh lại. Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi dừng lại trên người Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch.
Trần Vô Địch thăm dò:
- Đòn gánh?
Chỉ thấy tiểu cô nương im lặng một hồi:
- Đại sư huynh?!
La Lam:
- ???
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Ngươi chỉ là một cái đòn gánh mà cũng có đại sư huynh!
Giờ khắc này, La Lam cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục. Hai tên bệnh tâm thần này còn có ám hiệu riêng?! Rốt cuộc là ai điên hả?!
Cuộn băng thứ 3 tới đấy thì ngừng lại. Dường như nghiên cứu sau đó cũng không có ý nghĩa gì hoặc đã ngừng rồi.
La Lam xem hết ba đoạn băng, cảm thấy người trẻ tuổi kia đem tới cho hắn cảm giác bí hiểm không nói nên lời. La Lam cảm khái:
- Đây chính là sự bắt đầu của Ác Ma Thì Thầm. Xem ra quá trình thôi miên đã mở ra năng lực của hắn.
Đường Chu hỏi:
- Có muốn cứu hắn không?
- Cứu hắn?
La Lam lắc đầu:
-La Lam ta luôn tự hiểu bản thân. Loại người này ta không thể khống chế, thả hắn ra, nói không chừng lại gây nên nhiễu loạn gì đó. Ngươi không biết trong viện tâm thần này có bao nhiêu người chết vì hắn đâu.
Ác Ma Thì THầm, đây là cách xưng hô của tập đoàn với siêu phàm giả có thủ đoạn thôi miên nguy hiểm
Về phần đến cùng họ nắm thủ đoạn thôi miên thế nào thì kỳ thật không ai biết rõ. Thế nhưng La Lam xem xong 3 cuộn băng liền thấy đáng sợ. Khi ba đoạn băng này được thu hình, e rằng khi đó đối phương chỉ vừa thức tỉnh.
Đường Chu:
- Bắt hắn về nghiên cứu được không?
- Ta và Khánh Chẩn không làm mấy chuyện này.
La Lam khinh thường:
- Không cần quản, chúng ta chỉ dẫn chuột bạch số 2 thôi.
Nói xong, La Lam chạy lên lầu. Lúc này tổ tác chiến đã thanh lý cao ốc sạch sẽ. Từ chuột bạch số 1 và 2 ra, không còn ai sống sót.
Nhân viên tác chiến của tập đoàn Khánh thị làm việc gọn gàng. Bằng không Hỏa Chủng cũng không bị đánh tới sứt đầu mẻ trán. Đương nhiên, đây cũng là vì Hỏa Chủng không ngờ đám La Lam lại đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, khi ấy còn là lúc rạng sáng, chiến sĩ của Hỏa Chủng còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Khi La Lam đi qua gian phòng cách âm của chuột bạch số 1. La Lam vô thức tránh xa gian phòng kia ra, cứ như hắn sợ bên trong bỗng nhiên có mãnh thú gì đó nhảy ra vậy.
Cha của La Lam và Khánh Chẩn đã chết nhiều năm, chết vì ung thư phổi.
Khi đó lão đầu tử kêu Khánh Chẩn và La Lam lại. Kỳ thật ông không quá lo cho La Lam, ngược lại có chút lo cho Khánh Chẩn.
Đơn giản vì nội tâm Khánh Chẩn cao ngạo khiến tất cả phong mang của hắn hiển lộ. NỬa đời trước nếu không kiếm được chỗ đứng, chỉ sợ không thể chết già.
Mà La Lam thì khác, đứa con riêng này của ông co được dãn được. Dù có người ném bùn vào mặt hắn, người không thể trêu La Lam sẽ không đi kiếm nhục.
Anh trai và em trai, một đầu hổ và một đầu heo.
Rõ ràng em trai mạnh hơn nhưng trước khi lâm chung, lão đầu tử vẫn dặn La Lam phải bảo vệ Khánh Chẩn, ai cũng không đoán được tâm tư lão đầu tử.
Lúc này, tổ đội tác chiến đã khiêng chuột bạch số 2 xuống khỏi giường phẫu thuật. La Lam liếc mắt nhìn, bĩu môi nói:
- Người này cũng nhỏ qua a. Mười hay mười một tuổi? Làm con gái ta thì được, sao có thể đánh nhau đây!
- Ông chủ, tổ đội tác chiến của Lý thị sắp tới. Chúng ta đi mau. Xe đã được chuẩn bị tốt.
Đường Chu lên tiếng.
Kết quả Đường Chu vừa dứt lời. La Lam và Đường Chu liền nghe vài tiếng ầm ầm vang lên. Hai người họ đi tới cửa sổ phòng phẫu thuật nhìn thì thấy chiếc xe được đậu ở nơi yên tĩnh của họ đã nổ tung, như pháo hoa lúc nửa đêm vậy…
Lúc này La Lam liền phẫn nộ:
- Là tên nhàm chán chết tiệt nào rảnh rỗi không có chuyện gì là chơi ta?! Lão tử sẽ không để yên cho ngươi!
- Ông chủ, đừng nói nữa, mau chui vào cống thoát nước a…
Đường Chu dắt tay La Lam rời đi.
…
Lúc này đã là rạng sáng, Nhâm Tiểu Túc vừa trở lại cửa hàng thì thấy mọi người vẫn chưa ngủ. Tất cả đều lo lắng cho sự an toàn của Nhâm Tiểu Túc, muốn ngủ cũng không được.
Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc là người quan trọng nhất trong nhà. Nếu hắn không về, ai cũng không an tâm.
Bất quá thảm nhất vẫn là Đông Phụ Nam. Nàng rất muốn ngủ những Trần Vô Địch bắt nàng cầu nguyện cho Nhâm Tiểu Túc bình an trở về.
Đông Phụ Nam nghe cậy vậy thì ngơ ngác. Các ngươi cầu nguyện thì cầu nguyện đi. Vì cái gì còn lôi ta vào! Các ngươi có còn là người không, trói ta còn chưa nói, đánh ta cũng thôi đi. Bây giờ còn không cho ta ngủ.
Sau khi Nhâm Tiểu Túc trở về, hắn lẳng lặng ngồi chờ trong cửa hàng. Vì hắn đoán… khả năng cao La Lam sẽ tới.
Đám La Lam chưa kịp rời đi thì phe Lý thị đã tới. Đoán chừng đám La Lam sẽ có người bị thương. Nếu cần trị liệu thương thế, nơi này nhất định là sự lựa chọn đầu tiên của La Lam.
Sở dĩ đám La Lam chạy không kịp là vì Dương Tiểu Cận bắn nổ xe của họ. Cô nàng này hố người thật giỏi. Đoán chừng trong đầu toàn nghĩ tới chuyện cứu người.
Quả nhiên, không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên…
Nói thật, Nhâm Tiểu Túc cũng có phần hiếu kỳ. Sao đám người kia có thể tìm được miệng cống chuẩn xác như thế chứ?!
Nhâm Tiểu Túc cuốn màn cửa để họ vào. La Lam thấp giọng nói:
- Nhanh chữa thương cho hai người này. Ta trả tiền!
- Ừ, trả tiền là tốt!
Nhâm Tiểu Túc chậm rãi nói. Hắn nhìn miệng vết thương của đối phương. Sau đó nói với Tiểu Ngọc Tỷ:
- Tiểu Ngọc Tỷ, trước ngươi giúp họ gắp đạn ra, khâu lại rồi bôi thuốc.
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc nhìn tiểu cô nương được Đường Chu ôm vào lòng:
- Đây là?
Chỉ thấy tiểu cô nương vẫn còn hôn mê. Đường Chu giải thích:
- Đây là biểu muội của ông chủ ta.
Thiếu chút nữa là Nhâm Tiểu Túc cười ra tiếng. Các ngươi nói dối như thế có biết xấu hổ không?
Lúc này, Trần Vô Địch mới tới gần. Hắn tỉ mỉ thăm dò tiểu cô nương nửa ngày rồi bỗng nhiên nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Sư phụ, hình như đây là…
Toàn phòng nhất thời an tĩnh.
La Lam thiếu chút nữa cười ra tiếng:
- Làm sao, ngươi tưởng ai cũng là Bạch Long Mã hả?
- Không.
Trần Vô Địch lắc đầu:
- Không phải Bạch Long Mã, là đòn gánh.
La Lam:
- ???
Nhâm Tiểu Túc:
- ???
Việc này khiến La Lam không nhịn được:
- Tiểu cô nương đáng yêu như thế sao có thể là đòn gánh?
Trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này La Lam nhịn không được nữa:
- Tiểu cô nương nhà người ta đáng yêu như thế lại là đòn gánh? Đòn gánh thành tinh hả?!
Vì phẫu thuật nên tiêu cô nương đã bị đánh thuốc mê. Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nói thật, Nhâm Tiểu Túc nghĩ mãi không ra, người trong hàng rào phải nhẫn tâm thế nào mới ra tay với một cô bé thế này?
Dù con bé là siêu phàm giả cũng không thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Lúc này, La Lam gắt gao nhìn chằm chằm Trần Vô Địch:
- Chính ngươi đi lấy kinh là được rồi, kéo chúng ta theo làm gì?
Trần Vô Địch kiên nhẫn nói:
- Bôn Ba Nhi như ngươi thì biết cái gì?
La Lam cười lạnh:
- Ngươi nói nàng là đòn gánh thì nàng là đòn gánh à? Ngươi ta nhận không?
Đột nhiên, tiểu cô nương kêu một tiếng khó chịu rồi chậm rãi tỉnh lại. Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi dừng lại trên người Nhâm Tiểu Túc và Trần Vô Địch.
Trần Vô Địch thăm dò:
- Đòn gánh?
Chỉ thấy tiểu cô nương im lặng một hồi:
- Đại sư huynh?!
La Lam:
- ???
Nhâm Tiểu Túc:
- …
Ngươi chỉ là một cái đòn gánh mà cũng có đại sư huynh!
Giờ khắc này, La Lam cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục. Hai tên bệnh tâm thần này còn có ám hiệu riêng?! Rốt cuộc là ai điên hả?!