Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 161 : Đứa Trẻ Bị Vứt Bỏ
Ngày đăng: 23:26 07/08/20
Chương 161: Đứa Trẻ Bị Vứt Bỏ
Nhất thời, bầu không khí trong phòng cương cứng. Nói thật, Nhâm Tiểu Túc không ngờ mọi chuyện lại chuyển theo hướng này. Hai tên bệnh thần kinh lại nhận ra nhau.
Việc này đúng là… làm khó mà.
Không thể không nói, bây giờ đột ngũ đi Tây Thiên đã chỉnh tề. Trần Vô Địch không chỉ gom đủ 4 thầy trò Đường Tăng, ngay cả đòn gánh cũng thêm vào.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, bây giờ chỉ thiếu hai cái giỏi với Bạch Long Mã nữa thôi….
Lúc này, Nhan Lục Nguyên nhìn tiểu cô nương cười nói:
- Em gái nhỏ, kiếp này em tên gì?
- Ta tên Tư Ly Nhân.
Tiểu cô nương nói.
- Năng lực của ngươi là gì?
Nhan Lục Nguyên hỏi tiếp.
- Ta có sức khỏe phi phàm.
Tư Lý Nhân kiêu ngạo nói.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì thầm nghĩ trong lòng, phải biết người lần trước nói có sức khỏe tốt hiện đang bị trói trong phòng…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình không thể đoán mò. Chung quy nàng ấy cũng có quen biết với Trần Vô Địch…
Lúc này, Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Ngươi khỏe bao nhiêu? Có thể làm cho chúng ta xem không?
Tư Ly Nhân ừ một tiếng, tiện tay nâng Vương Đại Long lên, khiến Vương Đại Long oa oa gào khóc.
Nhan Lục Nguyên cảm khái:
- Ở kiếp này, lại là đòn gánh gánh Sa Tăng a.
Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cạnh cười nói:
- Ngươi cực rồi. Ngươi đói bụng không, tỷ tỷ làm đồ ăn cho ngươi nhé.
- Ta không đói.
Tư Ly Nhân nhu thuận nói.
Hiện tại La Lam không cách nào chấp nhận được sự thật. Hắn thế nào cũng không ngờ, bản thân cực khổ vất vả cứu người lại bị lôi kéo vào “đường dây đa cấp” đi Tây Thiên lấy kinh.
Hắn lên kế hoạch nhiều ngày như thế lại làm lợi cho Nhâm Tiểu Túc. Sao siêu phàm giả này cũng tụ tập bên người Nhâm Tiểu Túc thế!?
- Ta không tin, nhất định là tiểu cô nương này nhận nhầm!
La Lam hô to.
- Thế nhưng nào có ai thông đồng với nàng đâu…
Nhâm Tiểu Túc ê răng:
- Người là ngươi mang tới. Nàng cũng đâu có rời khỏi ánh mắt của ngươi.
- Vừa rồi Trần Vô Địch đề cập tới Bạch Long Mã.
La Lam nói:
- Hẳn là Tư Ly Nhân đã đoán được.
Theo La Lam, trên đời không thể có chuyện trùng hợp như thế. Ngươi hô một tiếng đòn gánh, ta hô một tiếng đại sư huynh là thành rồi! Đâu phải đóng hài kịch đâu?!
La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc, kết quả Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi tự đi mà làm, ta cũng không rõ lắm.
Một người điên còn nói được, hai người đều điên thì có chút quỷ dị. Gần đây Nhâm Tiểu Túc dần cảm thấy, có lẽ hắn thật sự là Đường Tăng chuyển kiếp…
Đương nhiên, hắn biết rõ chuyện này không có khả năng.
Lúc này, Nhan Lục Nguyên bỗng chỉ là La Lam rồi nói với tiểu cô nương:
- Hắn là ai?
Tiểu cô nương nhìn La Lam:
- Bôn Ba Nhi Bá.
La Lam:
- ???
Lúc này La Lam đã tan vỡ, bây giờ thì thấy rồi đó, trùng khớp như vậy?
Nhan Lục Nguyên lại chỉ vào Nhâm Tiểu Túc:
- Hắn là ai?
- Sư phụ!
Tiểu cô nương ngọt ngào cười nói.
- Ta là ai?
Nhan Lục Nguyên chăm chú nhìn tiểu cô nương.
- Ngươi là Tiểu Bạch Long.
Tiểu cô nương nói như lẽ đương nhiên.
Lần này, đến phiên Nhan Lục Nguyên cười:
- Đáng tiếc, ta không phải.
Tiểu cô nương có chút sững sờ. Dường như có chút không biết phải làm sao. Lúc này, bên ngoài cửa hàng truyền tới tiếng vỗ tay. Một thanh niên tướng mạo thanh tú mỉm cười đi tới:
- Quả nhiên không lừa được các bị. Ly Nhân, lại đây.
Trong chớp mắt, không khí trong phòng trở nên khẩn trương. Nhâm Tiểu Túc cũng không phát hiện người trẻ tuổi này bước vào phòng từ lúc nào.
Mà La Lam và Đường Chu đồng loạt giương súng ngắm vào người thanh niên trẻ tuổi kia. Bộ dáng như gặp phải đại địch.
Không phải La Lam sợ hãi vô lý. Hắn nhận ra người này, Ác Ma Thì Thầm!
Lúc ấy, rõ ràng hắn không đụng tới người trẻ tuổi này. Sao đối phương lại tới đây? Hay nói là…
Trong nháy mắt, La Lam kịp thời hiểu ra vấn đề. E rằng đối phương ở trong viện tâm thần không ở trong trạng thái bị khống chế. Đối phương luôn chuẩn bị sẵn sàng để thoát ra.
Hắn đã sớm dùng năng lực thôi miên thần kỳ kia khống chế người khác. Tuy nhân viên bệnh viện rất coi trọng hắn, nhưng có thể chính họ cũng không nhận ra bản thân đã bị thôi miên.
Ác Ma Thì Thầm không phải La Lam thả ra, đối phương đã sớm có năng lực tự do ra vào.
Loại năng lực thôi mình này đủ để thế lực khắp nơi phải kiêng kị.
Hiện giờ, e rằng hàng rào 109 sẽ càng thêm hỗn loạn.
Chỉ thấy người trẻ tuổi đứng đối diện họng súng vẫn cười nói:
- Xin tự giới thiệu, ta là Thần Đàn, Lý Thần Đàn, đứa bé bị bỏ rơi của Lý thị. Ta không có ác ý gì với mọi người.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, đây là người Lý thị?
Đại khoái Nhâm Tiểu Túc cũng đoán được đối phương là ai. Hẳn là người vô cùng đáng sợ mà Dương Tiểu Cận đã nói. Có điều Dương Tiểu Cận không hề nhắc tới việc thanh niên là người của Lý thị.
La Lam thấp giọng nói:
- Ác Ma Thì Thầm, là kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Kỳ thật La Lam cũng hoài nghi. Dù hắn không biết đối phương là người Lý thị. Có điều không biết vì sao người này lại bị nhốt trong viện tâm thần. Đây chẳng phải là địa bàn của Lý thị ư?
Xem ra danh tự “Đứa trẻ bị bỏ rơi” còn có ẩn tình.
Lúc này, tiểu cô nương Tư Ly Nhân đi tới đứng bên cạnh Lý Thần Đàn. Xem ra cô nương này là đối phương cố ý để La Lam cứu về. Mục đích của hắn là gì, sao lại tìm tới chỗ của họ?
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu. Đối phương biết Trần Vô Địch, biết nhiều chuyện của hắn. Thậm chí còn biết Trần Vô Địch gọi La Lam là Bôn Ba Nhi Bá!
Loại cảm giác này rất tệ, phảng phất như hết thảy đều nằm dưới sự kiểm soát của đối phương.
Nhưng làm sao đối phương biết được? Là Khánh thị bị người lẫn vào ư? Dựa vào năng lực đối phương, e rằng muốn biết được thông tin từ miệng nhân viên Khánh thị là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
- Mục đích của ngươi là gì?
Lý Thần Đàn nhìn Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Chỉ có hai người chúng ta ở trong hàng rào nên có chút cô đơn. Hiện giờ nhiều bằng hữu hội tụ ở đây. Ta cảm thấy hẳn nên chào hỏi một chút.
- Đi, tới luôn đi.
Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị tiễn khách. Hắn không có ý phát sinh quan hệ gì với người gọi là Ác Ma Thì Thầm này.
Bất quá không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc biết Tư Ly Nhân không phải đòn gánh thì trong lòng hắn như trút được gánh nặng. Hắn thật sự không muốn làm Đường Tăng a…
Dường như Lý Thần Đàn có chút ngoài ý muốn với thái độ của Nhâm Tiểu Túc. Bất quá cũng không quá đặc biệt chú ý.
Bỗng nhiên Lỳ Thần Đàn cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Chung quy ta cảm thấy ngươi rất đặc biệt a.
Bây giờ tới phiên Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn:
- Có phải rất đẹp trai không?
- Không không không…
Lý Thần Đàn chỉ vào đầu:
- Nơi này rất đặc biệt. Vậy…. có duyên gặp lại. Mặt khác, ông chủ La, ta không hề thôi miên thuộc hạ của ngươi, không cần lo lắng quá.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Sao lúc trước ngươi ở trong bệnh viện không rời đi?
Lý Thần Đàn suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Vì chưa tới lúc.
Nói xong, Lý Thần Đàn dẫn Tư Ly Nhân đi vào trong bóng đêm. Trước khi đi, Tư Ly Nhân còn quay lại vẫy tay chào mọi người:
- Tạm biệt mọi người, rất vui vì được gặp mặt!
Những lời này khiến Nhâm Tiểu Túc bỗng ý thức được một chuyện. Lý Thần Đàn rời khỏi bệnh viện có phải có việc gì không? Có liên quan tới thành quả nghiên cứu của Lý thị?
La Lam ở bên cạnh thở dài:
- Đúng là lấy giỏ trúc múc nước. Ta vẫn nên tiếp tục tâm sự với Đông Phụ Nam. Ta cả thấy Đông Phụ Nam đáng tin hơn một chút.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn La Lam…
Hắn có phần do dự, không biết có nên nói cho La Lam biết Đông Phụ Nam cũng không quá đáng tin đâu…
Nhất thời, bầu không khí trong phòng cương cứng. Nói thật, Nhâm Tiểu Túc không ngờ mọi chuyện lại chuyển theo hướng này. Hai tên bệnh thần kinh lại nhận ra nhau.
Việc này đúng là… làm khó mà.
Không thể không nói, bây giờ đột ngũ đi Tây Thiên đã chỉnh tề. Trần Vô Địch không chỉ gom đủ 4 thầy trò Đường Tăng, ngay cả đòn gánh cũng thêm vào.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, bây giờ chỉ thiếu hai cái giỏi với Bạch Long Mã nữa thôi….
Lúc này, Nhan Lục Nguyên nhìn tiểu cô nương cười nói:
- Em gái nhỏ, kiếp này em tên gì?
- Ta tên Tư Ly Nhân.
Tiểu cô nương nói.
- Năng lực của ngươi là gì?
Nhan Lục Nguyên hỏi tiếp.
- Ta có sức khỏe phi phàm.
Tư Lý Nhân kiêu ngạo nói.
Nhâm Tiểu Túc nghe vậy thì thầm nghĩ trong lòng, phải biết người lần trước nói có sức khỏe tốt hiện đang bị trói trong phòng…
Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình không thể đoán mò. Chung quy nàng ấy cũng có quen biết với Trần Vô Địch…
Lúc này, Nhan Lục Nguyên cười nói:
- Ngươi khỏe bao nhiêu? Có thể làm cho chúng ta xem không?
Tư Ly Nhân ừ một tiếng, tiện tay nâng Vương Đại Long lên, khiến Vương Đại Long oa oa gào khóc.
Nhan Lục Nguyên cảm khái:
- Ở kiếp này, lại là đòn gánh gánh Sa Tăng a.
Tiểu Ngọc Tỷ ở bên cạnh cười nói:
- Ngươi cực rồi. Ngươi đói bụng không, tỷ tỷ làm đồ ăn cho ngươi nhé.
- Ta không đói.
Tư Ly Nhân nhu thuận nói.
Hiện tại La Lam không cách nào chấp nhận được sự thật. Hắn thế nào cũng không ngờ, bản thân cực khổ vất vả cứu người lại bị lôi kéo vào “đường dây đa cấp” đi Tây Thiên lấy kinh.
Hắn lên kế hoạch nhiều ngày như thế lại làm lợi cho Nhâm Tiểu Túc. Sao siêu phàm giả này cũng tụ tập bên người Nhâm Tiểu Túc thế!?
- Ta không tin, nhất định là tiểu cô nương này nhận nhầm!
La Lam hô to.
- Thế nhưng nào có ai thông đồng với nàng đâu…
Nhâm Tiểu Túc ê răng:
- Người là ngươi mang tới. Nàng cũng đâu có rời khỏi ánh mắt của ngươi.
- Vừa rồi Trần Vô Địch đề cập tới Bạch Long Mã.
La Lam nói:
- Hẳn là Tư Ly Nhân đã đoán được.
Theo La Lam, trên đời không thể có chuyện trùng hợp như thế. Ngươi hô một tiếng đòn gánh, ta hô một tiếng đại sư huynh là thành rồi! Đâu phải đóng hài kịch đâu?!
La Lam nhìn Nhâm Tiểu Túc, kết quả Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi tự đi mà làm, ta cũng không rõ lắm.
Một người điên còn nói được, hai người đều điên thì có chút quỷ dị. Gần đây Nhâm Tiểu Túc dần cảm thấy, có lẽ hắn thật sự là Đường Tăng chuyển kiếp…
Đương nhiên, hắn biết rõ chuyện này không có khả năng.
Lúc này, Nhan Lục Nguyên bỗng chỉ là La Lam rồi nói với tiểu cô nương:
- Hắn là ai?
Tiểu cô nương nhìn La Lam:
- Bôn Ba Nhi Bá.
La Lam:
- ???
Lúc này La Lam đã tan vỡ, bây giờ thì thấy rồi đó, trùng khớp như vậy?
Nhan Lục Nguyên lại chỉ vào Nhâm Tiểu Túc:
- Hắn là ai?
- Sư phụ!
Tiểu cô nương ngọt ngào cười nói.
- Ta là ai?
Nhan Lục Nguyên chăm chú nhìn tiểu cô nương.
- Ngươi là Tiểu Bạch Long.
Tiểu cô nương nói như lẽ đương nhiên.
Lần này, đến phiên Nhan Lục Nguyên cười:
- Đáng tiếc, ta không phải.
Tiểu cô nương có chút sững sờ. Dường như có chút không biết phải làm sao. Lúc này, bên ngoài cửa hàng truyền tới tiếng vỗ tay. Một thanh niên tướng mạo thanh tú mỉm cười đi tới:
- Quả nhiên không lừa được các bị. Ly Nhân, lại đây.
Trong chớp mắt, không khí trong phòng trở nên khẩn trương. Nhâm Tiểu Túc cũng không phát hiện người trẻ tuổi này bước vào phòng từ lúc nào.
Mà La Lam và Đường Chu đồng loạt giương súng ngắm vào người thanh niên trẻ tuổi kia. Bộ dáng như gặp phải đại địch.
Không phải La Lam sợ hãi vô lý. Hắn nhận ra người này, Ác Ma Thì Thầm!
Lúc ấy, rõ ràng hắn không đụng tới người trẻ tuổi này. Sao đối phương lại tới đây? Hay nói là…
Trong nháy mắt, La Lam kịp thời hiểu ra vấn đề. E rằng đối phương ở trong viện tâm thần không ở trong trạng thái bị khống chế. Đối phương luôn chuẩn bị sẵn sàng để thoát ra.
Hắn đã sớm dùng năng lực thôi miên thần kỳ kia khống chế người khác. Tuy nhân viên bệnh viện rất coi trọng hắn, nhưng có thể chính họ cũng không nhận ra bản thân đã bị thôi miên.
Ác Ma Thì Thầm không phải La Lam thả ra, đối phương đã sớm có năng lực tự do ra vào.
Loại năng lực thôi mình này đủ để thế lực khắp nơi phải kiêng kị.
Hiện giờ, e rằng hàng rào 109 sẽ càng thêm hỗn loạn.
Chỉ thấy người trẻ tuổi đứng đối diện họng súng vẫn cười nói:
- Xin tự giới thiệu, ta là Thần Đàn, Lý Thần Đàn, đứa bé bị bỏ rơi của Lý thị. Ta không có ác ý gì với mọi người.
Nhâm Tiểu Túc nhìn La Lam, đây là người Lý thị?
Đại khoái Nhâm Tiểu Túc cũng đoán được đối phương là ai. Hẳn là người vô cùng đáng sợ mà Dương Tiểu Cận đã nói. Có điều Dương Tiểu Cận không hề nhắc tới việc thanh niên là người của Lý thị.
La Lam thấp giọng nói:
- Ác Ma Thì Thầm, là kẻ cực kỳ nguy hiểm.
Kỳ thật La Lam cũng hoài nghi. Dù hắn không biết đối phương là người Lý thị. Có điều không biết vì sao người này lại bị nhốt trong viện tâm thần. Đây chẳng phải là địa bàn của Lý thị ư?
Xem ra danh tự “Đứa trẻ bị bỏ rơi” còn có ẩn tình.
Lúc này, tiểu cô nương Tư Ly Nhân đi tới đứng bên cạnh Lý Thần Đàn. Xem ra cô nương này là đối phương cố ý để La Lam cứu về. Mục đích của hắn là gì, sao lại tìm tới chỗ của họ?
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu. Đối phương biết Trần Vô Địch, biết nhiều chuyện của hắn. Thậm chí còn biết Trần Vô Địch gọi La Lam là Bôn Ba Nhi Bá!
Loại cảm giác này rất tệ, phảng phất như hết thảy đều nằm dưới sự kiểm soát của đối phương.
Nhưng làm sao đối phương biết được? Là Khánh thị bị người lẫn vào ư? Dựa vào năng lực đối phương, e rằng muốn biết được thông tin từ miệng nhân viên Khánh thị là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh hỏi:
- Mục đích của ngươi là gì?
Lý Thần Đàn nhìn Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Chỉ có hai người chúng ta ở trong hàng rào nên có chút cô đơn. Hiện giờ nhiều bằng hữu hội tụ ở đây. Ta cảm thấy hẳn nên chào hỏi một chút.
- Đi, tới luôn đi.
Nhâm Tiểu Túc chuẩn bị tiễn khách. Hắn không có ý phát sinh quan hệ gì với người gọi là Ác Ma Thì Thầm này.
Bất quá không biết vì sao, Nhâm Tiểu Túc biết Tư Ly Nhân không phải đòn gánh thì trong lòng hắn như trút được gánh nặng. Hắn thật sự không muốn làm Đường Tăng a…
Dường như Lý Thần Đàn có chút ngoài ý muốn với thái độ của Nhâm Tiểu Túc. Bất quá cũng không quá đặc biệt chú ý.
Bỗng nhiên Lỳ Thần Đàn cười nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Chung quy ta cảm thấy ngươi rất đặc biệt a.
Bây giờ tới phiên Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn:
- Có phải rất đẹp trai không?
- Không không không…
Lý Thần Đàn chỉ vào đầu:
- Nơi này rất đặc biệt. Vậy…. có duyên gặp lại. Mặt khác, ông chủ La, ta không hề thôi miên thuộc hạ của ngươi, không cần lo lắng quá.
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ:
- Sao lúc trước ngươi ở trong bệnh viện không rời đi?
Lý Thần Đàn suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Vì chưa tới lúc.
Nói xong, Lý Thần Đàn dẫn Tư Ly Nhân đi vào trong bóng đêm. Trước khi đi, Tư Ly Nhân còn quay lại vẫy tay chào mọi người:
- Tạm biệt mọi người, rất vui vì được gặp mặt!
Những lời này khiến Nhâm Tiểu Túc bỗng ý thức được một chuyện. Lý Thần Đàn rời khỏi bệnh viện có phải có việc gì không? Có liên quan tới thành quả nghiên cứu của Lý thị?
La Lam ở bên cạnh thở dài:
- Đúng là lấy giỏ trúc múc nước. Ta vẫn nên tiếp tục tâm sự với Đông Phụ Nam. Ta cả thấy Đông Phụ Nam đáng tin hơn một chút.
Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn La Lam…
Hắn có phần do dự, không biết có nên nói cho La Lam biết Đông Phụ Nam cũng không quá đáng tin đâu…