Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 97 : Ước Định Lại Cấp Bậc Nguy Hiểm
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 97: Ước Định Lại Cấp Bậc Nguy Hiểm
Nhâm Tiểu Túc chiến đấu với vật thí nghiệm thu hút sự chú ý của tổ đội tập đoàn. Chung quy chiến đấu kịch liệt sẽ có tiếng vang. Sau khi mất vị trí của Nhâm Tiểu Túc, tập đoàn vẫn luôn tìm kiếm trong rừng.
Lúc phát hiện tâm thanh chiến dấu, họ lập tức truyền tin cho nhau.
Đoàn người mặt y phục màu đi như một con rắn di chuyển trong bóng đêm. Lấy Hứa Man dẫn đầu, tập đoàn Khánh thị nhanh chóng đi tới địa điểm bị nghi ngờ. Có điều khiến Hứa Man thất vọng là khi họ tới nơi, mục tiêu đã biến mất.
Ngay từ đầu nhìn nhầm mục tiêu đã không tính. Bây giờ lại mất dấu Hứa Hiển Sở, điều này khiến tâm trạng Hứa Man cực kỳ nặng nề.
Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ mà Hứa Man gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn thế này.
Hứa Man đi về phía trước, nhìn xuống đám lá mục trải đầy dưới đấy. Hắn tháo kính bảo hộ ra, không khỏi hít một hơi.
Chỉ thấy cổ vật thí nghiệm trước mắt đã bị vật sắc bén cắt đứt. Huyết dịch của vật thí nghiệm có màu vàng nhạt không quá nổi bật trong đêm, thế nhưng thi thể không hoàn chỉnh lại khiến người ta nhìn vào giật mình.
Hứa Man nói:
- Thu thi thể lại, nhìn xem có mấy vật thí nghiệm xuất hiện.
Dựa theo suy nghĩ của Hứa Man, không lâu sau khi chạy thoát, Hứa Hiển Sở đã gặp phải những vật thí nghiệm này và phát sinh chiến đấu.
Thời điểm này, tổ đội tác chiến gần đó thu thập từng khối thi thể về, gom lại thành một đống.
- Bốn vật thí nghiệm. Một người nói:
- Còn một cánh tay chưa tìm được, hẳn cũng ở gần đây thôi.
- Nơi này chỉ có một dấu chân, vật thí nghiệm thì không mang giày. Hoài nghi người tham chiến chỉ có một mình Hứa Hiển Sở.
Có người phân tích.
Hứa Man gật đầu, hắn nói với máy truyền tin:
- Ông chủ, cần phải ước định lại năng lực của Hứa Hiển Sở, một mình hắn giết chết bốn vật thí nghiệm.
Nói xong, Hứa Man cúi đầu nhìn mặt đất phủ đầy lá cây:
- Bất quá Hứa Hiển Sở cũng bị thương, ở đây có vết máu của hắn.
Khánh Chẩn đứng dưới ánh đèn pha, nơi này sáng như ban ngày. Hắn suy nghĩ thật lâu mới nói:
- Có thể đơn phương giết chết bốn vật thí nghiệm thật khiến người ta giật mình. Điều chỉnh đẳng cấp nguy hiểm của Hứa Hiển Sở thành cấp B. Nhớ phải thu thập mẫu máu của Hứa Hiển Sở về, lập thành hồ sơ.
- Vâng.
Hứa Man nhận lệnh, lập tức an bài người bên cạnh thu thập vết máu trên lá cây.
Thời đại này, huyết dịch có DNA cực kỳ quan trọng.
Khánh Chẩn chắp tay sau lưng, nghi ngờ nói:
- Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận đã hiện thân, Lạc Hinh Vũ cũng lộ ra thân phận là người của tổ chức Côn Đồ. Còn Nhâm Tiểu Túc ở đâu, các ngươi có tìm thấy Nhâm Tiểu Túc không?!
Họ không biết Nhâm Tiểu Túc đã thành công “nhường chức” cho Hứa Hiển Sở. Siêu phàm giả có đẳng cấp nguy hiểm B trong nhận thức của tập đoàn lại là Nhâm Tiểu Túc.
Cấp B cái khái niệm gì? Những siêu phàm giả có cấp độ nguy hiểm B ở tập đoàn Khánh thị đều là nhân vật cực kỳ đáng gờm.
Hứa Man nói với máy truyền tin:
- Không thấy Nhâm Tiểu Túc có nghĩa hắn chưa đột phá vòng vây vào trong phế tích.
- Có thể.
Khánh Chẩn gật đầu đồng ý. Trong mắt bọn họ, Nhâm Tiểu Túc chỉ là nhân vật cấp F mà thôi, thấy tập đoàn Khánh thị phong tỏa nên biết đường mà quay về cũng cực kỳ bình thường.
Lúc trước Lưu Bộ có nói, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc luôn muốn tránh khỏi tầm mắt của tập đoàn.
Khánh Chẩn cười cười, nếu bắt được Nhâm Tiểu Túc thì tốt. Không chừng khi về còn có một cái để trao đổi với Trương Cảnh Lâm.
Trương Cảnh Lâm trọng tình trọng nghĩa, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Bất quá không bắt được cũng chẳng nhằm nhò gì. Dù là hàng rào 112 hay 113, cả hai đều nằm trong tầm khống chế của Khánh thị. Đợi khi Nhâm Tiểu Túc trở về, tập đoàn muốn làm gì hắn mà chả được.
Hứa Man nhìn rừng cây trước mắt. Dấu chân Nhâm Tiểu Túc kéo dài tới hướng núi lửa phun trào, dường như hắn muốn dựa vào nơi đó để chạy trốn. Hứa Man không duổi theo nữa, số lượng máu ở nơi này chứng tỏ Hứa Hiển Sở không bị thương nặng, bây giờ đuổi theo cũng đã muộn.
Chỉ là Hứa Man có chút bất ngờ, ban ngày họ vây giết vật thí nghiệm phải cử nhiều người như thế mà chết 3, bị thương 13. Bây giờ chỉ một mình Hứa Hiển Sở lại giết được bốn vật thí nghiệm!
Hơn nữa, vết thương trên thân vật thí nghiệm cực kỳ bằng phẳng. Họ đã kiểm tra qua, dù là chủy thủ sắc bén nhất, muốn phá vỡ làn da của vật thí nghiệm phải dùng rất nhiều công sức.
Bí mật trên người Hứa Hiển Sở nhiều hơn họ dựa đoán. Hứa Man quyết định sẽ tra hỏi binh sĩ cao tầng của hàng rào 113, họ tất trách không biết trong đội ngũ có một siêu phàm giả đáng sợ như thế.
Lúc này, Hứa Hiển Sở không biến bảo thân phải làm gì tiếp theo. Khác với Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, hắn là người không thể đột phá vòng vây tiến vào trong phế tích…
Hứa Hiển Sở rất muốn khám phá bí mật của Cảnh Sơn. Thế nhưng ngay từ đầu hắn đã không chắc bản thân vượt qua được vòng phong tỏa của tập đoàn. Về sau hắn cảm thấy vào không được nên dứt khoát đi đường vòng tới hàng rào 112.
Một đường này Hứa Hiển Sở để ảnh tử cõng mình chạy. Trong lúc Nhâm Tiểu Túc tìm vàng, Hứa Hiển Sở đã lách qua phế tích, vì thế Hứa Hiển Sở không biết một chút gì về chuyện vừa xảy ra. Hắn cũng chẳng biết bản thân đã nằm trong danh sách nguy hiểm của tập đoàn, lại còn là xếp hạng hàng đầu nữa.
Nếu Hứa Hiển Sở biết những chuyện này, e rằng dù phải đối mặt với cái gì cũng sẽ quay về liều mạng với Nhâm Tiểu Túc.
Hứa Hiển Sở nằm trên lưng ảnh tử cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng hắn không nghĩ ra…
- Rút quân.
Hứa Man nói:
- Chuẩn bị phương án phòng ngự. Bất kỳ lúc nào vật thí nghiệm cũng có thể tấn công. Bây giờ không thể xác định chúng ở đâu.
Dường như Hứa Man biết rất rõ. Dù lúc này bốn vật thí nghiệm đã chết nhưng đó không phải cuối cùng. Về phần số lượng vật thí nghiệm bao nhiều thì hẳn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ.
Bấy giờ, Hứa Man chợt nghe cách mình trăm mét có tiếng bước chân. Dường như có ai đó đang chạy như điên tới.
Lúc này, Hứa Man mới rọi đèn về hướng đó. Kết quả phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang nằm trên lưng ảnh tử chạy như bay tới.
Hứa Man sững sờ một chút. Đây là chuyện gì, sao cái thằng “Hứa Hiển Sở” này chạy về đây? Không phải hắn đang chạy trốn à?
Nhâm Tiểu Túc từ xa đã thấy được đám Hứa Man liền muốn tránh đi. Hắn muốn lách qua đám người này chạy tiếp.
Lúc này Hứa Man chẳng chút do dự, hắn lập tức mở chốt súng chuẩn bị bắn.
Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng lên nòng từ xa thì gấp gáp hô:
- Các người đánh ta làm gì nữa. Nhìn phía sau lưng ta đi!
Hứa Man nghi hoặc nhìn về sau lưng Nhâm Tiểu Túc. Chỉ thấy trong rừng là vô số bóng đen đang hoạt động, âm thanh khóa sắt vang lên chằng chịt.
Nhất thời Hứa Man thảng thốt. Ngươi là cmn cầm cây chọc vào hang ổ của vật thí nghiệm hả?!
Nhâm Tiểu Túc chiến đấu với vật thí nghiệm thu hút sự chú ý của tổ đội tập đoàn. Chung quy chiến đấu kịch liệt sẽ có tiếng vang. Sau khi mất vị trí của Nhâm Tiểu Túc, tập đoàn vẫn luôn tìm kiếm trong rừng.
Lúc phát hiện tâm thanh chiến dấu, họ lập tức truyền tin cho nhau.
Đoàn người mặt y phục màu đi như một con rắn di chuyển trong bóng đêm. Lấy Hứa Man dẫn đầu, tập đoàn Khánh thị nhanh chóng đi tới địa điểm bị nghi ngờ. Có điều khiến Hứa Man thất vọng là khi họ tới nơi, mục tiêu đã biến mất.
Ngay từ đầu nhìn nhầm mục tiêu đã không tính. Bây giờ lại mất dấu Hứa Hiển Sở, điều này khiến tâm trạng Hứa Man cực kỳ nặng nề.
Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ mà Hứa Man gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn thế này.
Hứa Man đi về phía trước, nhìn xuống đám lá mục trải đầy dưới đấy. Hắn tháo kính bảo hộ ra, không khỏi hít một hơi.
Chỉ thấy cổ vật thí nghiệm trước mắt đã bị vật sắc bén cắt đứt. Huyết dịch của vật thí nghiệm có màu vàng nhạt không quá nổi bật trong đêm, thế nhưng thi thể không hoàn chỉnh lại khiến người ta nhìn vào giật mình.
Hứa Man nói:
- Thu thi thể lại, nhìn xem có mấy vật thí nghiệm xuất hiện.
Dựa theo suy nghĩ của Hứa Man, không lâu sau khi chạy thoát, Hứa Hiển Sở đã gặp phải những vật thí nghiệm này và phát sinh chiến đấu.
Thời điểm này, tổ đội tác chiến gần đó thu thập từng khối thi thể về, gom lại thành một đống.
- Bốn vật thí nghiệm. Một người nói:
- Còn một cánh tay chưa tìm được, hẳn cũng ở gần đây thôi.
- Nơi này chỉ có một dấu chân, vật thí nghiệm thì không mang giày. Hoài nghi người tham chiến chỉ có một mình Hứa Hiển Sở.
Có người phân tích.
Hứa Man gật đầu, hắn nói với máy truyền tin:
- Ông chủ, cần phải ước định lại năng lực của Hứa Hiển Sở, một mình hắn giết chết bốn vật thí nghiệm.
Nói xong, Hứa Man cúi đầu nhìn mặt đất phủ đầy lá cây:
- Bất quá Hứa Hiển Sở cũng bị thương, ở đây có vết máu của hắn.
Khánh Chẩn đứng dưới ánh đèn pha, nơi này sáng như ban ngày. Hắn suy nghĩ thật lâu mới nói:
- Có thể đơn phương giết chết bốn vật thí nghiệm thật khiến người ta giật mình. Điều chỉnh đẳng cấp nguy hiểm của Hứa Hiển Sở thành cấp B. Nhớ phải thu thập mẫu máu của Hứa Hiển Sở về, lập thành hồ sơ.
- Vâng.
Hứa Man nhận lệnh, lập tức an bài người bên cạnh thu thập vết máu trên lá cây.
Thời đại này, huyết dịch có DNA cực kỳ quan trọng.
Khánh Chẩn chắp tay sau lưng, nghi ngờ nói:
- Hứa Hiển Sở và Dương Tiểu Cận đã hiện thân, Lạc Hinh Vũ cũng lộ ra thân phận là người của tổ chức Côn Đồ. Còn Nhâm Tiểu Túc ở đâu, các ngươi có tìm thấy Nhâm Tiểu Túc không?!
Họ không biết Nhâm Tiểu Túc đã thành công “nhường chức” cho Hứa Hiển Sở. Siêu phàm giả có đẳng cấp nguy hiểm B trong nhận thức của tập đoàn lại là Nhâm Tiểu Túc.
Cấp B cái khái niệm gì? Những siêu phàm giả có cấp độ nguy hiểm B ở tập đoàn Khánh thị đều là nhân vật cực kỳ đáng gờm.
Hứa Man nói với máy truyền tin:
- Không thấy Nhâm Tiểu Túc có nghĩa hắn chưa đột phá vòng vây vào trong phế tích.
- Có thể.
Khánh Chẩn gật đầu đồng ý. Trong mắt bọn họ, Nhâm Tiểu Túc chỉ là nhân vật cấp F mà thôi, thấy tập đoàn Khánh thị phong tỏa nên biết đường mà quay về cũng cực kỳ bình thường.
Lúc trước Lưu Bộ có nói, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc luôn muốn tránh khỏi tầm mắt của tập đoàn.
Khánh Chẩn cười cười, nếu bắt được Nhâm Tiểu Túc thì tốt. Không chừng khi về còn có một cái để trao đổi với Trương Cảnh Lâm.
Trương Cảnh Lâm trọng tình trọng nghĩa, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Bất quá không bắt được cũng chẳng nhằm nhò gì. Dù là hàng rào 112 hay 113, cả hai đều nằm trong tầm khống chế của Khánh thị. Đợi khi Nhâm Tiểu Túc trở về, tập đoàn muốn làm gì hắn mà chả được.
Hứa Man nhìn rừng cây trước mắt. Dấu chân Nhâm Tiểu Túc kéo dài tới hướng núi lửa phun trào, dường như hắn muốn dựa vào nơi đó để chạy trốn. Hứa Man không duổi theo nữa, số lượng máu ở nơi này chứng tỏ Hứa Hiển Sở không bị thương nặng, bây giờ đuổi theo cũng đã muộn.
Chỉ là Hứa Man có chút bất ngờ, ban ngày họ vây giết vật thí nghiệm phải cử nhiều người như thế mà chết 3, bị thương 13. Bây giờ chỉ một mình Hứa Hiển Sở lại giết được bốn vật thí nghiệm!
Hơn nữa, vết thương trên thân vật thí nghiệm cực kỳ bằng phẳng. Họ đã kiểm tra qua, dù là chủy thủ sắc bén nhất, muốn phá vỡ làn da của vật thí nghiệm phải dùng rất nhiều công sức.
Bí mật trên người Hứa Hiển Sở nhiều hơn họ dựa đoán. Hứa Man quyết định sẽ tra hỏi binh sĩ cao tầng của hàng rào 113, họ tất trách không biết trong đội ngũ có một siêu phàm giả đáng sợ như thế.
Lúc này, Hứa Hiển Sở không biến bảo thân phải làm gì tiếp theo. Khác với Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận, hắn là người không thể đột phá vòng vây tiến vào trong phế tích…
Hứa Hiển Sở rất muốn khám phá bí mật của Cảnh Sơn. Thế nhưng ngay từ đầu hắn đã không chắc bản thân vượt qua được vòng phong tỏa của tập đoàn. Về sau hắn cảm thấy vào không được nên dứt khoát đi đường vòng tới hàng rào 112.
Một đường này Hứa Hiển Sở để ảnh tử cõng mình chạy. Trong lúc Nhâm Tiểu Túc tìm vàng, Hứa Hiển Sở đã lách qua phế tích, vì thế Hứa Hiển Sở không biết một chút gì về chuyện vừa xảy ra. Hắn cũng chẳng biết bản thân đã nằm trong danh sách nguy hiểm của tập đoàn, lại còn là xếp hạng hàng đầu nữa.
Nếu Hứa Hiển Sở biết những chuyện này, e rằng dù phải đối mặt với cái gì cũng sẽ quay về liều mạng với Nhâm Tiểu Túc.
Hứa Hiển Sở nằm trên lưng ảnh tử cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng hắn không nghĩ ra…
- Rút quân.
Hứa Man nói:
- Chuẩn bị phương án phòng ngự. Bất kỳ lúc nào vật thí nghiệm cũng có thể tấn công. Bây giờ không thể xác định chúng ở đâu.
Dường như Hứa Man biết rất rõ. Dù lúc này bốn vật thí nghiệm đã chết nhưng đó không phải cuối cùng. Về phần số lượng vật thí nghiệm bao nhiều thì hẳn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ.
Bấy giờ, Hứa Man chợt nghe cách mình trăm mét có tiếng bước chân. Dường như có ai đó đang chạy như điên tới.
Lúc này, Hứa Man mới rọi đèn về hướng đó. Kết quả phát hiện Nhâm Tiểu Túc đang nằm trên lưng ảnh tử chạy như bay tới.
Hứa Man sững sờ một chút. Đây là chuyện gì, sao cái thằng “Hứa Hiển Sở” này chạy về đây? Không phải hắn đang chạy trốn à?
Nhâm Tiểu Túc từ xa đã thấy được đám Hứa Man liền muốn tránh đi. Hắn muốn lách qua đám người này chạy tiếp.
Lúc này Hứa Man chẳng chút do dự, hắn lập tức mở chốt súng chuẩn bị bắn.
Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng lên nòng từ xa thì gấp gáp hô:
- Các người đánh ta làm gì nữa. Nhìn phía sau lưng ta đi!
Hứa Man nghi hoặc nhìn về sau lưng Nhâm Tiểu Túc. Chỉ thấy trong rừng là vô số bóng đen đang hoạt động, âm thanh khóa sắt vang lên chằng chịt.
Nhất thời Hứa Man thảng thốt. Ngươi là cmn cầm cây chọc vào hang ổ của vật thí nghiệm hả?!