Đệ Nhất Danh Sách (Bản dịch)
Chương 98 : Sinh Con
Ngày đăng: 23:25 07/08/20
Chương 98: Sinh Con
Vố số bóng mờ của vật thí nghiệm xuyên qua khe hở của rừng cây, chằng chịt như một ổ nhện không ngừng tiến tới. Dù Hứa Man là chiến sĩ có kinh nghiệm cũng bị dọa cho biến sắc.
Hứa Man biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ khi Hứa Hiển Sở đào tẩu đã vô tình đụng phải sào huyệt của vật thí nghiêm, khiến chúng chạy ra đây.
Nếu người không biết thấy vậy còn tưởng đâu là người Nhâm Tiểu Túc kéo tới báo thù cho hắn đó!
Bất quá Hứa Man càng chắc chắn hơn về thân phận của Hứa Hiển Sở. Lưu Bộ từng nói qua, Hứa Hiển Sở có lần sai khiến ảnh tử cõng hắn di chuyển, trông cực kỳ nhẹ nhàng.
Nói thật Nhâm Tiểu Túc cũng không ngờ Lưu Bộ nói thế nào lại giúp hắn giấu diếm thân phận. Hơn nữa Lưu Bộ còn dùng mạng sống của hắn trả giả nữa..
Chỉ thấy cả đàn vật thí nghiệm điên cuồng đuổi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc, nước dãi chúng bắn tung tóe xung quanh.
Hứa Man thấy thế, trong chớp mắt nói qua máy liên lạc:
- Nội thành chú ý, xây dựng phòng tuyến!
Trong rừng cây có rất nhiều người của tập đoàn Khánh thị, số lượng chừng vài trăm. Thế nhưng vật thí nghiệm lại áp đảo họ về mặt này!
Lúc này, Hứa Man ưu tiên thông báo với nội thành mà không phải hạ lệnh rút lui.
Hứa Man nói với máy truyền tin:
- Tất cả nhân viên trong tổ đội đứng tại chỗ tấn công, tranh thủ thời gian cho nội thành!
Nhâm Tiểu Túc đang chạy như điên thì thấy tổ đội đối diện mình đồng loại dừng bước, lấy tư thế nửa quỳ bắt đầu ngắm bắn. Họ không chọn chạy về mà dùng thân thể dựng nên một lớp phòng ngự.
Khoảng cách giữa Nhâm Tiểu Túc và ảnh tử cách nhau một đoạn. Vì thế khi thấy tập đoàn Khánh thị chuẩn bị nổ súng, hắn thuận lợi đổi hướng, né tránh đường đạn.
Bất quá trong lòng Nhâm Tiểu Túc không khỏi rung động. Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa tư quân và binh sĩ tập đoàn. Những binh sĩ tập đoàn nguyện ý hi sinh tính mạng và sự an toàn của bản thân để tranh thủ thời gian cho đồng đội phía sau!
Thanh niên âu phục có tài đức gì lại có thể điều khiển được những người này.
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc đánh giá rất cao binh sĩ tập đoàn. Hoặc nói, là binh sĩ của Khánh Chẩn. Trên thực tế, người của Khánh Chẩn là tổ đội tác chiến nổi bật nhất trong tập đoàn.
Hứa Man là một chiến sĩ rất có tinh thần chiến đấu, thế nhưng không có nghĩa hắn không sợ chết.
Trong quá trình rèn luyện hàng này có một hạng mục quan trọng nhất là xem xét thời thế. Có thể phán đoán chính xác bản chất cuộc chiến!
Hứa Man biết rõ, hắn ở lại tranh thủ thời gian cho nội thành thì chỉ có con đường chết. Thế nhưng hắn lùi bước, chiến hữu sau lưng không có thời gian chuẩn bị, dưới tình huống đó thương vong càng cao hơn.
Khánh Chẩn đã sớm ra lệnh binh sĩ chuẩn bị, tỷ như lô cốt để ngăn cản sự tấn công của vật thí nghiệm. Tất cả đều phải có.
Có điều Hứa Man hiểu rõ, hẳn họ đã đoán sai số lượng vật thí nghiệm ở Cảnh Sơn rồi. Dựa theo tình báo mà nói, vật thí nghiệm của Cảnh Sơn chỉ có chừng trăm con.
Lúc trước số tiêu bản của công ty Hỏa Chủng chỉ có tổng cộng 87 con.
Chẳng lẽ công ty Hỏa Chủng đưa thông tin sai lệch, muốn hại tập đoàn Khánh thị đoàn diệt trong chuyến đi này? Phải biết hai năm nay Khánh Chẩn giết không ít người của Hỏa Chủng.
Đương nhiên, Khánh Chẩn không phải người ngu. So với kế hoạch ban đầu hắn mang theo nhiều người hơn, Khánh Chẩn sẽ không chết ở đây.
Hứa Man lo không phải Khánh Chẩn mà là những chiến hữu bị thương nặng kia kìa.
Tần số vô tuyến vốn đóng nay đã được mở ra. Vì thế hắn nghe được âm thanh bình tĩnh của Khánh Chẩn vang lên từ mỹ giáp:
- Cứu họ, các ngươi chậm rãi lui về thành thị. Ta đã sớm có chuẩn bị.
Hứa Man thả lỏng, hắn rống to vào vô tuyến khu vực:
- Cố gắng phòng thủ, viện binh đang tới.
Chỉ cần thủ đủ lâu, họ sẽ không chết. Ít nhất, đại bộ phận không chết.
Nếu đổi thành người dẫn đầu khác, e rằng phản ứng đầu tiên sẽ bỏ qua bọn họ.
Nhâm Tiểu Túc thừa dịp hỗn loạn rời xa phạm vi của binh sĩ. Ảnh tử chạy như điên về phía nam. Vốn Nhâm Tiểu Túc nghĩ phía bắc tương đối an toàn hơn, kết quả ai dè phía bắc càng thêm nguy hiểm.
Đường tới Cảnh Sơn của Khánh thị đã tận lực tránh khu vực núi lửa. Vì bên này có khí độc khó mà phòng bị, vì thế khu vực núi lửa là nơi duy nhất tập đoàn không càn quét. Kết quả ai dè đám vật thí nghiệm lại trốn ở nơi đó!
Bất quá những vật thí nghiệm này không phải Nhâm Tiểu Túc trêu chọc. Khi hắn chạy về phía trước vô tình đụng phải mà thôi. Rõ ràng mấy trăm vật thí nghiệm muốn tập kích Cảnh Sơn!
Nhâm Tiểu Túc không rõ thứ gì hấp dẫn chúng. Cũng có thể do núi lửa phun trào nên đánh thức chúng?
Nhâm Tiểu Túc không quản được nhiều thế. Hiện tại để hắn đối mặt vói bọ mặt người hay đàn sói đều tốt hơn đối mặt với tập đoàn và vật thí nghiệm!
Bốn con hắn còn đánh được, có điều trăm con thì khác à nha! Nếu không phải Nhâm Tiểu Túc được ảnh tử cõng trên lưng, e rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ nằm xuống đất giả tranh thành vật thí nghiệm, có khi do chỉ số thông minh giảm xuống mà đám quái vật đó sẽ tin.
Nhâm Tiểu Túc thật không biết vì sao vật thí nghiệm lại có nhiều như thế. Thực tế chính Hứa Man cũng không ngờ nơi này có nhiều vật thí nghiệm. Chẳng lẽ những năm nay chúng có thể tự động sinh sôi nảy nở. Chẳng lẽ vật thí nghiệm không có xích sắt là được sinh ra sau này?
Không phải Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng, mà là hắn nghĩ mãi không rõ, đám quái vật này chỉ ở trong rừng núi, quanh năm không có gì làm, trừ sinh con thì chúng còn biết làm gì đâu….
Lúc giết chết bốn vật thí nghiệm, nội tâm Nhâm Tiểu Túc có thể nói là hào tình vạn trượng. Hắn có được cảm giác như bản thân là thiên hạ vô địch. Kết quả chưa được nửa ngày, khí thế hào hùng này đã bị hiện thực vô tình đánh nát.
Nhâm Tiểu Túc: Anh là vô địch!
Hiện thực: Không, ngươi méo phải.
Binh sĩ tập đoàn nhanh chóng di chuyển về hướng bắc để chi viện cho đám Hứa Man.
Mà Nhâm Tiểu Túc thừa dịp này chạy tới phía nam thoát thân. Đây là đường cũ hướng về hàng rào 113.
Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ không rõ tung tích. Hứa Hiển Sở lại nhàn nhã thoải mái rời khỏi Cảnh Sơn.
Kỳ thật chuyến đi tới Cảnh Sơn chẳng khác nào một trò khôi hài. Nhưng vì thế Nhâm Tiểu Túc lại thấy được nhiều thứ.
Hiện giờ hắn biết được sự tồn tại của Hỏa Chủng và Khánh thị. Đồng thời trên thế giới còn có rất nhiều hàng rào, thế giới lớn hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc chạy đi, hắn chợt nghe được âm thanh chấn động do núi lửa hoạt động ở sau lưng. Lần này mặt đất bắt đầu rung động theo.
Chỉ thấy dung nham như pháo hoa phun trào khỏi miệng núi, bốc thẳng lên trời. Từng đóa hoa nham thạch gặp khí lạnh nhanh chóng ngưng kết thành từng khối nham thạch nóng bỏng. Gần đó như mưa thiên thạch, một mảnh rừng lớn hãm trong biển lửa!
Vố số bóng mờ của vật thí nghiệm xuyên qua khe hở của rừng cây, chằng chịt như một ổ nhện không ngừng tiến tới. Dù Hứa Man là chiến sĩ có kinh nghiệm cũng bị dọa cho biến sắc.
Hứa Man biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ khi Hứa Hiển Sở đào tẩu đã vô tình đụng phải sào huyệt của vật thí nghiêm, khiến chúng chạy ra đây.
Nếu người không biết thấy vậy còn tưởng đâu là người Nhâm Tiểu Túc kéo tới báo thù cho hắn đó!
Bất quá Hứa Man càng chắc chắn hơn về thân phận của Hứa Hiển Sở. Lưu Bộ từng nói qua, Hứa Hiển Sở có lần sai khiến ảnh tử cõng hắn di chuyển, trông cực kỳ nhẹ nhàng.
Nói thật Nhâm Tiểu Túc cũng không ngờ Lưu Bộ nói thế nào lại giúp hắn giấu diếm thân phận. Hơn nữa Lưu Bộ còn dùng mạng sống của hắn trả giả nữa..
Chỉ thấy cả đàn vật thí nghiệm điên cuồng đuổi theo sau lưng Nhâm Tiểu Túc, nước dãi chúng bắn tung tóe xung quanh.
Hứa Man thấy thế, trong chớp mắt nói qua máy liên lạc:
- Nội thành chú ý, xây dựng phòng tuyến!
Trong rừng cây có rất nhiều người của tập đoàn Khánh thị, số lượng chừng vài trăm. Thế nhưng vật thí nghiệm lại áp đảo họ về mặt này!
Lúc này, Hứa Man ưu tiên thông báo với nội thành mà không phải hạ lệnh rút lui.
Hứa Man nói với máy truyền tin:
- Tất cả nhân viên trong tổ đội đứng tại chỗ tấn công, tranh thủ thời gian cho nội thành!
Nhâm Tiểu Túc đang chạy như điên thì thấy tổ đội đối diện mình đồng loại dừng bước, lấy tư thế nửa quỳ bắt đầu ngắm bắn. Họ không chọn chạy về mà dùng thân thể dựng nên một lớp phòng ngự.
Khoảng cách giữa Nhâm Tiểu Túc và ảnh tử cách nhau một đoạn. Vì thế khi thấy tập đoàn Khánh thị chuẩn bị nổ súng, hắn thuận lợi đổi hướng, né tránh đường đạn.
Bất quá trong lòng Nhâm Tiểu Túc không khỏi rung động. Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa tư quân và binh sĩ tập đoàn. Những binh sĩ tập đoàn nguyện ý hi sinh tính mạng và sự an toàn của bản thân để tranh thủ thời gian cho đồng đội phía sau!
Thanh niên âu phục có tài đức gì lại có thể điều khiển được những người này.
Kỳ thật, Nhâm Tiểu Túc đánh giá rất cao binh sĩ tập đoàn. Hoặc nói, là binh sĩ của Khánh Chẩn. Trên thực tế, người của Khánh Chẩn là tổ đội tác chiến nổi bật nhất trong tập đoàn.
Hứa Man là một chiến sĩ rất có tinh thần chiến đấu, thế nhưng không có nghĩa hắn không sợ chết.
Trong quá trình rèn luyện hàng này có một hạng mục quan trọng nhất là xem xét thời thế. Có thể phán đoán chính xác bản chất cuộc chiến!
Hứa Man biết rõ, hắn ở lại tranh thủ thời gian cho nội thành thì chỉ có con đường chết. Thế nhưng hắn lùi bước, chiến hữu sau lưng không có thời gian chuẩn bị, dưới tình huống đó thương vong càng cao hơn.
Khánh Chẩn đã sớm ra lệnh binh sĩ chuẩn bị, tỷ như lô cốt để ngăn cản sự tấn công của vật thí nghiệm. Tất cả đều phải có.
Có điều Hứa Man hiểu rõ, hẳn họ đã đoán sai số lượng vật thí nghiệm ở Cảnh Sơn rồi. Dựa theo tình báo mà nói, vật thí nghiệm của Cảnh Sơn chỉ có chừng trăm con.
Lúc trước số tiêu bản của công ty Hỏa Chủng chỉ có tổng cộng 87 con.
Chẳng lẽ công ty Hỏa Chủng đưa thông tin sai lệch, muốn hại tập đoàn Khánh thị đoàn diệt trong chuyến đi này? Phải biết hai năm nay Khánh Chẩn giết không ít người của Hỏa Chủng.
Đương nhiên, Khánh Chẩn không phải người ngu. So với kế hoạch ban đầu hắn mang theo nhiều người hơn, Khánh Chẩn sẽ không chết ở đây.
Hứa Man lo không phải Khánh Chẩn mà là những chiến hữu bị thương nặng kia kìa.
Tần số vô tuyến vốn đóng nay đã được mở ra. Vì thế hắn nghe được âm thanh bình tĩnh của Khánh Chẩn vang lên từ mỹ giáp:
- Cứu họ, các ngươi chậm rãi lui về thành thị. Ta đã sớm có chuẩn bị.
Hứa Man thả lỏng, hắn rống to vào vô tuyến khu vực:
- Cố gắng phòng thủ, viện binh đang tới.
Chỉ cần thủ đủ lâu, họ sẽ không chết. Ít nhất, đại bộ phận không chết.
Nếu đổi thành người dẫn đầu khác, e rằng phản ứng đầu tiên sẽ bỏ qua bọn họ.
Nhâm Tiểu Túc thừa dịp hỗn loạn rời xa phạm vi của binh sĩ. Ảnh tử chạy như điên về phía nam. Vốn Nhâm Tiểu Túc nghĩ phía bắc tương đối an toàn hơn, kết quả ai dè phía bắc càng thêm nguy hiểm.
Đường tới Cảnh Sơn của Khánh thị đã tận lực tránh khu vực núi lửa. Vì bên này có khí độc khó mà phòng bị, vì thế khu vực núi lửa là nơi duy nhất tập đoàn không càn quét. Kết quả ai dè đám vật thí nghiệm lại trốn ở nơi đó!
Bất quá những vật thí nghiệm này không phải Nhâm Tiểu Túc trêu chọc. Khi hắn chạy về phía trước vô tình đụng phải mà thôi. Rõ ràng mấy trăm vật thí nghiệm muốn tập kích Cảnh Sơn!
Nhâm Tiểu Túc không rõ thứ gì hấp dẫn chúng. Cũng có thể do núi lửa phun trào nên đánh thức chúng?
Nhâm Tiểu Túc không quản được nhiều thế. Hiện tại để hắn đối mặt vói bọ mặt người hay đàn sói đều tốt hơn đối mặt với tập đoàn và vật thí nghiệm!
Bốn con hắn còn đánh được, có điều trăm con thì khác à nha! Nếu không phải Nhâm Tiểu Túc được ảnh tử cõng trên lưng, e rằng Nhâm Tiểu Túc sẽ nằm xuống đất giả tranh thành vật thí nghiệm, có khi do chỉ số thông minh giảm xuống mà đám quái vật đó sẽ tin.
Nhâm Tiểu Túc thật không biết vì sao vật thí nghiệm lại có nhiều như thế. Thực tế chính Hứa Man cũng không ngờ nơi này có nhiều vật thí nghiệm. Chẳng lẽ những năm nay chúng có thể tự động sinh sôi nảy nở. Chẳng lẽ vật thí nghiệm không có xích sắt là được sinh ra sau này?
Không phải Nhâm Tiểu Túc tưởng tượng, mà là hắn nghĩ mãi không rõ, đám quái vật này chỉ ở trong rừng núi, quanh năm không có gì làm, trừ sinh con thì chúng còn biết làm gì đâu….
Lúc giết chết bốn vật thí nghiệm, nội tâm Nhâm Tiểu Túc có thể nói là hào tình vạn trượng. Hắn có được cảm giác như bản thân là thiên hạ vô địch. Kết quả chưa được nửa ngày, khí thế hào hùng này đã bị hiện thực vô tình đánh nát.
Nhâm Tiểu Túc: Anh là vô địch!
Hiện thực: Không, ngươi méo phải.
Binh sĩ tập đoàn nhanh chóng di chuyển về hướng bắc để chi viện cho đám Hứa Man.
Mà Nhâm Tiểu Túc thừa dịp này chạy tới phía nam thoát thân. Đây là đường cũ hướng về hàng rào 113.
Dương Tiểu Cận và Lạc Hinh Vũ không rõ tung tích. Hứa Hiển Sở lại nhàn nhã thoải mái rời khỏi Cảnh Sơn.
Kỳ thật chuyến đi tới Cảnh Sơn chẳng khác nào một trò khôi hài. Nhưng vì thế Nhâm Tiểu Túc lại thấy được nhiều thứ.
Hiện giờ hắn biết được sự tồn tại của Hỏa Chủng và Khánh thị. Đồng thời trên thế giới còn có rất nhiều hàng rào, thế giới lớn hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc chạy đi, hắn chợt nghe được âm thanh chấn động do núi lửa hoạt động ở sau lưng. Lần này mặt đất bắt đầu rung động theo.
Chỉ thấy dung nham như pháo hoa phun trào khỏi miệng núi, bốc thẳng lên trời. Từng đóa hoa nham thạch gặp khí lạnh nhanh chóng ngưng kết thành từng khối nham thạch nóng bỏng. Gần đó như mưa thiên thạch, một mảnh rừng lớn hãm trong biển lửa!