Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 1 :

Ngày đăng: 19:02 18/04/20


Trên vách núi, xác chết khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.



Bóng dáng Quân Phi Sắc cô độc kiên cường đứng thẳng, áo choàng màu đỏ tung bay theo gió, nhìn chằm chằm nữ tử chọc người yêu thích đang đằng đằng sát khí trước mặt, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên nụ cười tà tứ: Như Nhi, nàng thật là nhẫn tâm.



Quân Phi Sắc, đối với Đại ma đầu như ngươi, coi như có giết trăm ngàn lần cũng không đủ. Đối diện hắn, tay Úy Như Tuyết cầm trường kiếm, mắt lạnh như băng.



Ha ha. Trên mặt tuyệt mỹ lộ ra giọng cười mỉa mai, đột nhiên, Quân Phi Sắc giang hai tay ra, ánh mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm.



Có thể chết trong tay Như Nhi, Bổn tọa cũng coi như chết có ý nghĩa. Đến đây đi, dùng chiêu thức Bổn tọa dạy nàng.



Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại, vì vậy không ai có thể nhìn thấy nỗi đau không nói thành lời sâu trong đôi mắt đen.



Nghe được một câu cuối cùng của hắn, trong đầu Úy Như Tuyết hiện lên vô số sỉ nhục, lệ khí và sát khí dâng lên ép hai mắt nàng đỏ rực.



Chỉ trong một cái chớp mắt, vô số kiếm quang vô hình tàn nhẫn đánh về phía hắn.



*****



Tim Cố Nha Nha thắt lại, chỉ cảm thấy chất lỏng nóng hổi đảo quanh hốc mắt, những con chữ trên màn hình Computer cũng dần dần mơ hồ, buông con chuột ra, thân thể nho nhỏ thoải mái vùi trong chiếc ghế sô pha xoay.



Ài. Lấy mắt kiếng ra, nàng tiện tay lau vết ướt nơi khóe mắt, nặng nề thở dài.



Theo đuổi tiểu thuyết gần một năm, mỗi lần thấy nam phụ Quân Phi Sắc bỏ mạng trên vách núi thì nàng đều không nhịn được chua xót trong lòng.



Theo bản lãnh của hắn, mặc dù người trúng kịch độc, muốn chạy trốn cũng không phải việc khó, nhưng hắn tác thành cho nữ chủ, cam nguyện chết dưới kiếm của nàng.



Đây cũng được xem là một nam tử hết mình vì yêu.



So sánh mà nói, Cố Nha Nha cảm thấy, nam chủ yêu nữ chủ thua kém hơn nhiều.



Trong truyện này nam chủ Tiêu Dục, vừa xuất trận đã có thân phận là Thái tử, anh tuấn khôi ngô, thâm trầm nội liễm, tôn quý phi phàm, giống như nam châm, hấp dẫn tất cả ánh mắt nữ nhân.



Ngay từ đầu hắn đối với Uy Như Tuyết không một chút yêu thích, thậm chí chán ghét, nhưng về sau.....



Có lẽ.....
Mà nữ tử vốn hôn mê trên đất, mở đôi mắt sắc bén ra, lý ngư đả đỉnh (một động tác trong võ thuật, hai tay chống trên đầu, chân đưa lên, cong người bật dậy), lưu loát đứng dậy, nhấc chân nghiêng người đá liên hoàn, đạp Tiêu Diễm bay thẳng đến bên cạnh ao sen, cẩm y hoa phục bị nhàu nát thành một đống, sợi tóc tán loạn, vô cùng chật vật.



Người vừa đánh bổn tiểu thư, là ngươi? Bóng dáng Úy Như Tuyết nho nhỏ ngạo nghễ đứng thẳng, mặc dù trên mặt bầm tím, cả người ẩm ướt, cũng phát ra khí chất khiến rét lạnh khiến người khác không thể khinh thường.



Oa, nữ sát thủ hiện đại xuyên qua thành công, nữ chủ ngu dại đáng thương bắt đầu phản công rồi.



Một bên tim Cố Nha Nha đập bịch bịch, nếu không phải mình có thân phận nữ phụ bi thảm, nàng sẽ vỗ tay hoan hô nữ chủ.



Thật hăng hái!



Ánh mắt lạnh lẽo, ngạo nghễ chất vấn, còn bản lĩnh lưu loát vừa rồi.



Tiêu Diễm trừng mắt khó tin nữ tử nhỏ yếu nhếch nhác, đột nhiên nhảy dựng lên, tiện tay lau vết máu ở khóe miệng cả giận nói: Ngươi được lắm tiện nhân, thì ra vẫn giả ngây giả dại à?



Lời còn chưa dứt, cả người tức giận nhào tới Úy Như Tuyết.



Thân hình Úy Như Tuyết lóe lên, khoát tay khom lưng, khiến cho người ta không thấy được nàng ra tay như thế nào, nghe một tiếng bịch, , Lục hoàng tử Tiêu Diễm lại một lần nữa bi thảm ngã ầm ầm trên đất.



A! Trong đám người phát ra tiếng hít khí lạnh.



Ngươi ... Ngươi dám đánh Lục vương gia? Ngươi không muốn sống? Nữ tử áo trắng lúc trước, một đôi mắt to đen lanh lợi hung ác trừng Úy Như Tuyết.



Úy Như Tuyết cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng: Thế nào? Ngươi muốn báo thù cho hắn?



Ta? Nữ tử áo trắng thật đúng là muốn báo thù, thế nhưng, bị ánh mắt âm lãnh của nàng nhìn chằm chằm, liền rụt cổ, uất ức nhìn Cố Nha Nha: Tuệ muội muội.



Trong nháy mắt, nàng muốn Cố Nha Nha tìm Thái tử giúp một tay.



Cố Nha Nha xem kịch hay hồi lâu, lúc này mới nhìn về Thái tử ở một bên, chỉ thấy vẻ mặt hắn như thường, chỉ là đôi mắt càng thêm thâm thúy, sâu không lường được nhìn Úy Như Tuyết.



Ơ?! Cố Nha Nha hiểu loại ánh mắt này mà tiểu thuyết đã viết qua, ánh mắt hứng thú tìm tòi nghiên cứu, nếu như nàng cảm giác không sai, kể từ giờ phút này thái độ của Thái tử Tiêu Dục với nữ chính đã bắt đầu thay đổi.



Mà đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Tiêu Dục, Úy Như Tuyết chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lùng xoi mói rơi vào trên người Cố Nha Nha.