Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 2 : Yêu quý sinh mệnh, rời xa mỹ nam

Ngày đăng: 19:02 18/04/20


Úy Tuệ? Ánh mắt lợi hại xoi mói rơi vào trên mặt Cố Nha Nha.



Hi! Trái tim Cố Nha Nha run lên, vội vàng kéo môi, lộ ra nụ cười thật tươi, như là đang nịnh nọt khen: Vừa rồi ngươi thật lợi hại.



Tiểu thư.



Tuệ muội muội.



Nha hoàn Đào Nhi và nữ tử áo trắng song song nhìn nàng giống như gặp quỷ, bị tiểu ngốc tử này gọi thẳng tên họ, theo thường lệ, Úy Tuệ không phải nên trực tiếp quất roi nàng sao?



Ha ha, thật sự lợi hại mà. Cố Nha Nha có chút xấu hổ, nhưng vẫn lặng lẽ an ủi hai người kia, ngàn lần đừng làm loạn, Úy Như Tuyết trước mặt đã đổi thành sát thủ giết người như ngóe, đắc tội nàng, chết thế nào không biết.



A, đúng rồi, khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn là nha hoàn Đào Nhi của nữ phụ Úy Tuệ?



Như vậy, nữ tử áo trắng?



Y Y?



Nữ tử áo trắng chu môi, nói: Đúng vậy, nếu nha đầu Y Y kia ở đây thì tốt rồi.



Không phải Y Y?



Nàng nhớ trong sách viết, Úy Tuệ có hai người bạn khuê phòng rất thân thiết, một người tên là Lâm Y Y, một người tên gì nhỉ?



Ai nói không phải. Đào Nhi cũng nói, một mặt lại kỳ quái nhìn Cố Nha Nha: Tiểu thư, người làm sao vậy?



Đã nói rồi mà, hôm nay đưa cho kẻ ngốc Úy Như Tuyết này một chút sắc mặt, đâu rồi?



Ta rất tốt mà. Nhìn Úy Như Tuyết chậm rãi tới gần, Cố Nha Nha cố gắng bình tĩnh, cười gượng: Tỷ tỷ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.



Nếu như có thể, nàng thật muốn lớn tiếng nói cho nàng biết, thật ra thì nàng cũng vừa mới xuyên qua, nữ xuyên không cần gì khó xử nữ xuyên không khác chứ.



Mắt Úy Như Tuyết lóe lên, nhếch môi cười: Đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, quả nhiên có mấy phần thùy mị.



Lời nói ca ngợi mang ánh mắt khinh miệt, nghe thế nào cũng không thấy hợp.



Cố Nha Nha không phải người ngu, tự nhiên cũng nghe ra, cười khan một tiếng, nói: Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, đệ nhất mỹ nhân không dám nhận, huống chi, dung nhan đẹp đến đâu cũng có một ngày già đi, vẻ đẹp bên trong mới là quan trọng nhất, ha.
Một bên, Đào Nhi và Lục Vô Song cũng trợn tròn mắt, bình thường, Úy Tuệ luôn kêu tới quát lui với Tiêu Diễm, coi như hắn là Hoàng tử một nước, ở trong mắt nàng cũng không khác với nô tài bình thường.



Mau đi tìm đại phu xem một chút. Cố Nha Nha cũng biết vì sao hắn như thế, trong lòng quyết định, về sau nhất định phải đối với người nam nhân này thật tốt, mặc dù không thể cho hắn cả đời, nhưng cũng không thể khiến hắn đi vào con đường cũ trong sách.



Ừ. Tiêu Diễm như một đứa bé, nghe lời gật đầu, cẩn thận bước đi.



Hắn vừa đi, chỉ còn sót lại Thái tử Tiêu Dục.



Không biết vì sao, trong lòng Cố Nha Nha hơi sợ.



Đều tại người này sinh ra quá đẹp, khiến nàng nhìn ngó, trái tim bịch bịch đập loạn, cũng không trách được nữ phụ trong sách vì hắn nhiều lần làm chuyện hoang đường.



Chỉ là, mỹ nam dù đẹp cỡ nào cũng không thể qua được cái mạng nhỏ của mình.



Theo nàng hiểu, tất cả bi kịch nữ phụ, đều do người nam nhân này mà ra.



Cho nên, yêu quý sinh mạng, cách xa mỹ nam.



Thái tử ca ca. Cố Nha Nha ngẩng đầu liếc hắn, lại nhanh chóng khép hờ mắt, ổn định tâm thần, mới nói: Chuyện vừa rồi, đều là ta không tốt. Là ta muốn trêu chọc đại tỷ cho vui, kết quả không cẩn thận rơi xuống nước, nàng không có đẩy ta.



Tiểu thư.



Tuệ.



Hai người Đào Nhi và Lục Vô Song thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét dài, hôm nay rốt cuộc trúng tà gì rồi.



Tiêu Dục hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Úy Tuệ hồi lâu, mới nói: Đào Nhi, trước dẫn tiểu thư ngươi đi thay xiêm áo.



Lúc này Cố Nha Nha mới phát giác ra lạnh, thì ra toàn thân nàng ẩm ướt đứng ở nơi này cho gió lạnh thổi qua.



Chỉ là, lời nói chưa rõ ràng, nàng không thể rời đi.



Thái tử ca ca, người ngàn vạn lần không được từ hôn, vừa rồi là đại tỷ nhất thời nói lẫy, đều tại ta. Nếu đổi lại là ta, bị người hãm hại, còn bị đánh, cũng sẽ tức giận.



Nói như vậy, là ngươi hãm hại nàng? Giọng nói Tiêu Dục vẫn êm tai dễ nghe như cũ, chỉ là, trong mắt thâm thúy cùng với lạnh lẽo khiến tim Cố Nha Nha co rụt lại, rất không có tiền đồ gật đầu một cái.