Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 51 : Nghi ngờ

Ngày đăng: 19:03 18/04/20


Mặc dù đáng tiếc vì sát thủ tỷ tỷ không thể nghe được hành động vĩ đại của mình, chỉ là, đối với lời của nàng, Úy Tuệ không dám lười biếng.



Sáng sớm ngày hôm sau ngay cả cơm cũng không ăn, một nha hoàn cũng không mang, Úy Tuệ chạy thẳng tới chỗ của Công chúa mẫu thân.



Công chúa mẫu thân còn chưa thức, chắc là trải qua chuyện ngày hôm qua, vốn nàng rất tốt lại giống như bệnh thêm một tầng.



Úy Tuệ nhìn sắc mặt nàng tiều tụy, mắt sưng tấy, xem ra hôm qua sau khi mình đi nàng đã khóc.



Trong lòng thở dài, nhưng trên mặt Úy Tuệ cũng không lộ ra nửa phần, cười hắc hắc tiến đến đầu giường: "Nương, trong ngày thường còn nói con, sao hôm nay mẹ cũng ngủ nướng rồi vậy? Tới giờ dùng điểm tâm rồi cũng không thấy thức dậy."



Nói xong, nàng cầm y phục trên bình phong: "Thức dậy đi, nương, bồi con ăn chút điểm tâm nào."



"Con vẫn chưa ăn sao?" Giọng nói của Tiêu Minh Ca có chút khàn, nhưng ánh mắt tràn đầy từ ái, trải qua chuyện hôm qua, thái độ của nàng với nữ nhi này hoàn toàn thay đổi.



Giống như Trương ma ma nói, mẹ con chính là mẹ con, Nhị tiểu thư là miếng thịt rơi xuống từ trên người nàng, người ngoài lừa gạt không được, mặc dù tạm thời Nhị tiểu thư không nghe lời, nhưng thời gian dài, nàng sẽ phân biệt rõ thân sơ trong ngoài, tất nhiên sẽ trở lại bên cạnh người mẹ ruột là nàng.



Rốt cuộc nàng đợi được ngày này rồi.



Chỉ là, tối hôm qua đang xúc động, lại nghe nói Úy Tuệ đánh Úy Minh Châu, lão phu nhân cũng bị đập trúng, mặc dù không phải Úy Tuệ gây nên, nhưng suy cho cùng cũng bởi vì nàng.



Tiêu Minh Ca lo lắng cả đêm, lão bà kia không phải người lương thiện, Tuệ Nhi là nha đầu có tâm tư đơn thuần, sao có thể là đối thủ của bà ta chứ?



"Tuệ Nhi, mẹ nghe nói hôm qua con đánh Tam tiểu thư…"



"Mẹ, chuyện này à, hắc hắc." Vốn Úy Tuệ muốn kể lại một lần nữa, nhưng vừa thấy Công chúa mẫu thân như vậy, sợ nàng lo lắng nên nói qua loa: "Cũng không có chuyện gì, đúng rồi, hôm qua tổ mẫu nói để cho phụ thân tới đây xin lỗi mẹ, có tới chưa?"



Tiêu Minh Ca lắc đầu, chuyện này nàng cũng nghe nói, làm phiền nữ nhi suy nghĩ cho mình, chỉ vì tấm lòng của nàng (UT), cái khác nàng sẽ không so đo.



"Không chừng lát nữa sẽ tới." Úy Tuệ cười hắc hắc, làm bộ không thèm để ý hỏi: "Nương, cái kia, có phải ngày sinh của con là ngày âm tháng âm năm âm không?"



"A." Tiêu Minh Ca kinh hãi, trong phút chốc sắc mặt thay đổi liên tục.
"Nghĩ gì thế? Giống như mất hồn?" Úy Như Tuyết để chén xuống, quay đầu lại cười liếc nàng.



Nàng không phát hiện, từ sau khi gặp được Úy Tuệ, ý cười trên mặt nàng càng ngày càng nhiều.



"Thật kỳ quái." Úy Tuệ kể lại chuyện vừa rồi ngửi được mùi thơm từ trên người Úy Vân Kiệt, đây là lần thứ hai nàng thấy Úy Vân Kiệt, lần đầu tiên là trong phòng ngủ của hắn, lúc đó hắn đang tắm, trong nhà kia trừ mùi thơm ra còn có mùi máu tươi, mùi vị cổ quái, không giống với mùi hiện tại.



Cho nên nói, hôm nay là lần đầu tiên nàng ngửi được mùi này, nhưng rõ ràng nàng có ký ức.



Chẳng lẽ ở hiện đại? Úy Tuệ cũng có chút hồ đồ rồi.



Úy Như Tuyết nghe nói, đáy mắt tuôn ra ánh sáng u ám, nhưng lại bình tĩnh cười: "Ta còn cho là vì cái gì, thì ra là buồn phiền vì mỹ nam, không bằng tự mình đi hỏi thử"



"Ta mới không đi, tỷ có biết hắn cũng không phải là ca ca ruột của ta mà là của nguyên chủ. Ta đối với hắn một chút tình huynh muội cũng không có. Mỹ nam như thế mà để cho ta ở bên cạnh hắn, ta sẽ tà ác." Úy Tuệ hạ giọng, tới trước mặt Úy Như Tuyết nhỏ giọng cười nói.



Úy Như Tuyết liếc nàng một cái: "Có đáp án?"



"Hả? À." Úy Tuệ phản ứng kịp: "Có, mẹ ta nói không phải."



"Hả?" Úy Như Tuyết xiết chặt đôi mày thanh tú, mắt lộ ra nghi ngờ.



Chỉ là, rất nhanh Úy Tuệ miêu tả lại phản ứng của Công chúa Minh Ca, cuối cùng nói: "Cho nên, nói không chừng ngày sinh của ta là ngày đó."



"Ừ." Úy Như Tuyết chỉ gật đầu, cũng không cho ý kiến chính xác, chỉ nói: "Ta biết rồi."



"Được, tỷ biết là được, vậy ta trở về bồi nương ăn điểm tâm." Biết nếu nha đầu này không muốn nói, coi như có cạy miệng của nàng cũng vô dụng, Úy Tuệ chỉ đành chịu đựng nghi ngờ trong lòng, lưu luyến không rời rời khỏi, đi tới cửa viện, đột nhiên quay đầu: "Tỷ, tỷ ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa thì phải nhớ ăn đó. Dùng bữa đầy đủ, thân thể mới có thể khỏe mạnh."



"Ừ." Úy Như Tuyết giống như không để ý đáp lại, khóe môi cũng không tự giác nâng lên độ cong đẹp mắt.



Đợi Úy Tuệ đi xa, nàng quay người kêu nha hoàn: "Chuẩn bị cơm."