Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 52 : Rất đáng
Ngày đăng: 19:03 18/04/20
Úy Tuệ một đường chạy chậm về chỗ của Công chúa mẫu thân.
Úy vân kiệt còn chưa đi, đang ngồi trên ghế nói chuyện với Tiêu Minh Ca.
Hai người, một mỹ nam yêu nghiệt, một mỹ nữ tuyệt thế, ngồi một chỗ như vậy, cảm giác không giống mẫu tử mà càng giống tỷ đệ hơn.
Có yêu nghiệt này ở đây, Úy Tuệ chỉ cảm thấy áp suất trong phòng thấp hơn không ít, vừa lúc hai người nói chuyện cũng không chú ý tới nàng, vội vàng rón ra rón rén muốn chuồn trước.
Nào biết, Tiêu Minh Ca vô cùng tinh mắt, liếc một cái nhìn thấy bóng lưng muốn chuồn đi của nàng, than nhẹ một tiếng: "Là Tuệ Nhi sao?"
"Ơ, a." Bóng lưng Úy Tuệ dừng lại, lại không thể phủ nhận, đành phải quay người tiến vào, cười gượng: "Con sợ quấy rầy nương và Đại ca nói chuyện."
"Cũng không có chuyện gì, nương và Đại ca con đang nói con đó." Tiêu Minh Ca săn sóc kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, vừa nói với Úy Vân Kiệt: "Con xem, Tuệ Nhi thật sự hiểu chuyện. Không còn vụng về hấp tấp như trước kia, ngày hôm qua, vì mẹ mà ngay cả phụ thân cũng đánh đấy."
Lời này nếu như ở chỗ người khác, nàng tuyệt đối sẽ không nói, nhưng Úy Vân Kiệt thì khác.
Tuy là dưỡng tử (con nuôi), cũng không thua gì thân sinh (con ruột), người ngoài nhìn không ra, nhưng chỉ có nàng biết, hài tử này rất hiếu thuận.
Được Công chúa mẫu thân khen ngợi, Úy Tuệ vui vẻ nở nụ cười.
Mắt phượng hẹp dài của Úy Vân Kiệt khẽ híp, tinh tế nhìn nàng: "Như vậy xem ra quả thật có tiến bộ. Cười rộ lên càng ngốc hơn."
"Hử?" Nụ cười Úy Tuệ cừng đờ: "Huynh nói người nào ngốc hả?"
Sợ nàng thật sự tức giận, Tiêu Minh Ca vội nói: "Ca của con chỉ nói đùa với con thôi."
Nói đùa sao? Nhưng vì sao nàng cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng như đang nhìn một đứa ngu ngốc vậy? "Thật?"
"Thật." Úy Vân Kiệt cười khẽ, dung mạo tuyệt mỹ giống như hoa lê soi nước, trong nháy mắt khiến người khác bị hấp dẫn không biết trời nam đất bắc nữa. Yêu nghiệt được lắm, Úy Tuệ mạnh mẽ nuốt nước miếng, sợ không cẩn thận nước miếng chảy ra.
"Chính là đại phu đó." Úy Tuệ không kiên nhẫn giải thích, tại sao nàng kể đoản văn mà bọn họ luôn không hỏi đến điểm quan trọng chứ?
"A, con nói đi, về sau thế nào?" Tiêu Minh Ca muốn nghe xong chuyện xưa.
Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, nói thẳng: "Sau đó, đến phiên tiểu cô nương đó, chưởng quầy hỏi nàng mua gì, kết quả, tiểu cô nương căng thẳng kích động đã nói thành: chưởng quầy, cho ta một chén bánh bao, hai cái vú." (=.=||) (Chả hiểu chả mắc cười gì, ko thể khai thông mà, hơ hơ)
Nói xong, nàng cúi đầu, uống một hớp cháo.
Tiêu Minh ca vẫn chờ đoạn sau của nàng, thấy nàng yên lặng ăn cháo, hỏi: "Hết rồi?"
"Hết rồi." Úy Tuệ tiếc nuối nhướng nhướng mày, ài, kể chuyện thô tục cho người xưa nghe, quả thật khó có thể khai thông mà.
Ai ngờ, Úy Vân Kiệt ở đối diện phốc một tiếng bật cười, một đôi mắt đen sâu sáng quắc phóng tới Úy Tuệ, nhộn nhạo ý cười hài hước: "Nha đầu nhà ngươi, ha ha."
"Sao vậy?" Tiêu Minh Ca càng thêm hồ đồ.
Úy Vân Kiệt chỉ lắc đầu: "Không có gì, con chỉ cười nàng, lớn như vậy, nói một câu cũng không rõ ràng, dong dong dài dài thật lâu, cũng không biết nói cái gì."
"Huynh không hiểu?" Úy Tuệ híp mắt, không tin nhìn kỹ hắn, hừ, nếu hắn không biết nói gì thì đỏ mặt cái gì? Cười như tên trộm làm cái gì?
Giả bộ!
"Ăn cơm." Úy Vân Kiệt mím môi cười hai tiếng, cũng cúi đầu ăn cháo, trong đĩa còn nửa cái bánh bao vẫn không động đến nữa.
Tiêu Minh Ca thấy hai hài tử cười nham nhở, rất hạnh phúc, dù là không nghe rõ ràng cái gì nhưng cũng vui vẻ theo, lần đầu tiên giống như một người mẫu thân, gắp thêm thức ăn cho hai hài tử của mình.
Úy Tuệ cực kì hài lòng, hắc hắc, tự tổn hại mình, đổi lấy tiếng cười của mẫu thân và ca ca, đáng, rất đáng.