Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 53 : Ngày thay đổi

Ngày đăng: 19:03 18/04/20


Lúc đó, so sánh với bên này của Úy Tuệ, mẫu tử ba người vui vẻ ăn điểm tâm, bên kia của Úy lão phu nhân, thức ăn vẫn còn bày trên bàn, cả đám nữ nhân đều đứng ở một bên, cung kính nghe bà răn dạy, tình cảnh thật lạnh lẽo.



Mặt của Úy lão phu nhân cũng cực kỳ lạnh, đầu tiên bà nhìn về phía Úy Thiên Phong, giọng điệu không nóng không lạnh: "Hôm qua sai người đến nói với con, kêu con sáng nay đến xin lỗi nữ nhân kia và Úy Tuệ, con đã đi chưa?"



Trên khuôn mặt anh tuấn của Úy Thiên Phong vẫn còn vài dấu móng tay, bộ dáng hết sức nhếch nhác: "Hôm qua nhi tử hơi kích động, cũng kỳ quái nữ nhân kia, chúng ta từ xa trở về, nàng ta lại giả bộ bệnh không đến, nhi tử cũng là tức quá, mới qua hỏi một chút. Ai ngờ lại bệnh thật."



Một câu cuối cùng, hắn cũng là có tâm nói đỡ cho Tiêu Minh Ca, hi vọng trong lòng lão phu nhân đừng vì chuyện này mà tức giận.



Nói thật ra, mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, người đứng giữa xui xẻo nhất là hắn đây, kẹp ở bên trong, không thể đắc tội người nào.



"Được rồi, thân thể của nàng, mấy năm nay cũng không biết tìm biết bao nhiêu đại phu đến xem, cũng đều tới ít mà trở về nhiều. Thôi, ta thấy đây là tâm bệnh, nàng còn giận lão bà ta năm đó mang Tuệ Nhi qua đây nuôi." Vẻ mặt Úy lão phu nhân lạnh lùng nghiêm nghị sâu kín nói.



Úy Thiên Phong không dám lên tiếng, chuyện này từ lúc Úy Tuệ ra đời, mẹ chồng nàng dâu hai người lập tức tranh đoạt, cũng đã trôi qua mười mấy năm rồi, hai người vẫn không cởi bỏ được vướng mắc này, hắn cũng buông tha rồi.



May mà Úy lão phu nhân là một người thức thời, thấy hắn như vậy, cũng khẽ thở dài: "Thôi, phía bên ta không cần con hầu hạ, đi xin lỗi nàng đi."



"Vâng" Về sau Úy Thiên Phong cũng nghĩ tới, chuyện ngày hôm qua, quả thật hắn hơi lỗ mãng, chỉ vì sợ lão phu nhân buồn bực, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm phu thê, ngẫm lại lời nói của nữ nhi, trong lòng hắn thật hổ thẹn.



Vốn hắn cũng muốn đến xin lỗi Tiêu Minh Ca, nhưng không cúi đầu được, lúc này Úy lão phu nhân lên tiếng, mặc kệ có phát ra thật tâm hay không, hắn đều giả vờ ngu ngốc nghe lời bà, vội vội vàng vàng rời đi, giống như sợ lão phu nhân đổi ý.



Kỳ thật Úy lão phu nhân không phải đổi ý, mà bà kinh ngạc, nếu theo như trước kia, Úy Thiên Phong không phải có thái độ này.



Đừng nói đi xin lỗi, chỉ sợ lão phu nhân vừa nói ra lời này, hắn nhất định sẽ tức giận chỉ ra chủ ý này có phải của Tiêu Minh Ca hay không, nàng hoàn hoàn không đặt phu quân là hắn vào trong mắt, nói không chừng còn ầm ĩ một trận nữa.




"Không có ở đây?" Úy lão phu nhân nghi ngờ, hôm qua phái bà đi chăm sóc Úy Minh Châu, trước khi đi, bà còn phân phó một phen nói để cho bà (Tân mama) khuyên nhủ Úy Minh Châu, không cần vì cái nhỏ mà mất cái lớn.



Nhưng, hôm qua trải qua bị Úy Tuệ náo loạn một hồi, hơn nữa lặn lội đường xa, vừa về tới phủ, tinh thần có chút không minh mẩn, còn không có dùng cơm tối đã nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa tỉnh lại đã đến bình minh, cũng chưa hỏi chuyện Tân ma ma.



Nhưng Tân ma ma đi theo bà hơn bốn mươi năm, mặc dù ở Úy phủ cũng coi như lão nhân, bà làm việc không có lo lắng.



Cho nên lúc này Úy lão phu nhân cũng không nghi ngờ điều gì, chỉ hỏi: "Người đâu? Mau gọi bà tới gặp ta."



Lão ma ma bị hỏi, cũng sững sốt: "Tối hôm qua đã không thấy, lão nô đi hỏi một chút."



Vừa hỏi lại tìm khắp nơi trong Úy phủ vẫn không thấy Tân ma ma.



Trong lòng Úy lão phu nhân hồi hộp, đã có dự cảm không tốt.



Nhưng dự cảm là dự cảm, đợi khi sự thật được bày ra trước mắt, mới cảm thấy được điều đó thật khiến người ta khó có thể chấp nhận.



Tân ma ma chết rồi, phát hiện thi thể trong hồ nước ở hậu hoa viên, lúc vớt lên, người bị ngâm nước phình to gấp hai.



Úy lão phu nhân chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.



Mà chuyện này rất nhanh được truyền khắp Úy phủ.