Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 74 : Ban thưởng
Ngày đăng: 19:03 18/04/20
Nàng ăn ngay nói thật khiến Úy Như Tuyết nở nụ cười: "Muội suy nghĩ nhiều."
"Thế nào?" Úy Tuệ nháy mắt, chẳng lẽ nàng đã đoán sai? Nhưng xuyên qua tới nay, chỉ nàng biết, Úy Như Tuyết trừ bỏ tiếp xúc với Thái tử ra thì không còn nam nhân nào khác. Dĩ nhiên ca ca yêu nghiệt thì không tính.
Hơn nữa, hôm đó ở trên thuyền, lúc rơi xuống nước Thái tử cứu nàng, hai người ôm nhau thật chặt, khiến không ít người mù mắt.
Hôm nay, thấy mặt mày nàng chứa xuân, trái phải đều hỏi không ra kết quả, nàng càng chắc chắn người nọ là Thái tử.
Nhưng nàng nhắc tới Thái tử, nha đầu này lại có thái độ như vậy.
Úy Tuệ nghi ngờ: "Thật không phải hắn?"
"Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều." Úy Như Tuyết khó có được cưng chìu vỗ vỗ đầu của nàng, có lúc nàng thật hoài nghi, cả ngày trong đầu cô nương này suy nghĩ cái gì, vì sao luôn luôn chênh lệch nhiều như vậy. (Mỗi người nằm một chỗ mà cũng vỗ đầu được à, má ôi)
Nàng và Thái tử? A, rốt cuộc con mắt nào của nàng thấy mình và nam nhân kia léng phéng rồi hả?
"A." Úy Tuệ lại nhìn kỹ nàng lần nữa, cảm thấy thật sự mình nghĩ nhiều, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Ta ngủ đây."
Ưm, không phải Thái tử là tốt rồi.
Thật ra thì nàng cũng không hiểu về Thái tử Tiêu Dục lắm, chỉ nhìn về bên ngoài thì vẫn rất tốt, vốn trong sách cũng viết cuối cùng hắn và Úy Như Tuyết sống hạnh phúc bên nhau.
Mà lúc đầu nàng và Úy Như Tuyết không quen, chỉ đơn giản muốn cách xa nàng là tốt rồi, về phần sống chết của nàng cũng không có liên quan gì đến mình, lại càng không quan tâm đến tương lại của nàng.
Nhưng hôm nay, hai người chung sống giống như tỷ muội ruột, nàng lại thêm một tầng tâm tư, dù sao đều là cô nương tới từ hiện đại, đối với chế độ phu thê cổ đại này rất khó tiếp thu.
Mà tương lai Thái tử phải làm Hoàng đế, thật sự có thể cưng chiều một mình nàng trong hậu cung ba ngàn sao?
Trước kia xem tiểu thuyết, cảm thấy cực kỳ cảm động tình tiết như vậy.
Nhưng hiện giờ rõ ràng ở niên đại này, cảm thấy những thứ này là do tác giả YY giống thần thoại rồi.
Nơi này đừng nói những vương công quý tộc, quan lại quyền quý, ngay cả những dân chúng bình thường, hễ có chút dư dả, trong nhà cũng sẽ có mấy phòng cơ thiếp.
Nghĩ vậy, Úy Tuệ chỉ có thể thở dài, nàng là nữ tử hiện đại, duyên phận tương lai sẽ như thế nào?
Nếu để cho nàng và nữ nhân khác dùng chung một nam nhân, sặc, dứt khoát giết nàng đi, quá khó mà tiếp nhận.
"Bị bệnh sao? A, nếu bị bệnh, vậy thì thật đáng tiếc." Vẻ mặt Nghiêm thị khó chịu nhìn Úy Tuệ, vui sướng khi người gặp họa nói.
Khuê nữ duy nhất của mình hiện giờ đang điên điên khùng khùng, coi như là một nửa phế nhân, tất cả đều do tiểu yêu tinh Úy Tuệ này ban tặng.
Lúc Úy Tuệ nhìn thấy những y phục này đã thất vọng muốn chuồn đi, lúc này nghe mấy lời này của Nghiêm thị lập tức có cái bậc thang leo xuống, che bụng nói.
"Ai da, tối hôm qua có chút tiêu chảy, cũng không biết tại sao lại vậy. Tổ mẫu, con lấy trước một bộ y phục, còn lại các tỷ muội tự phân chia đi."
Nàng tiện tay nhận một cái khay trong tay nha hoàn bên cạnh.
Mặc dù y phục tươi đẹp có dung tục chững chạc, nhưng dù sao cũng do Hoàng hậu nương nương ban thưởng, dựa vào cái này chỉ sợ cũng có chút tiền.
Màu lục (xanh lá cây)? Một bên sau khi Vân Phượng Kiều thấy nàng chọn một bộ y phục xấu nhất, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm khinh bỉ ánh mắt của Úy Tuệ.
Chỉ là, Úy Tuệ còn muốn chạy, Úy lão phu nhân gọi nàng lại, vẻ mặt hơi lo lắng: "Tiêu chảy? Hay là ăn đồ hỏng? Tổ mẫu lập tức kêu người mời đại phu xem thử."
"Không cần. Đi nhà xí một chuyến là được." Úy Tuệ không kiên nhẫn ứng phó, hơn nữa nhìn vẻ mặt từ ái dối trá của bà ta lại càng khó chịu.
"Không có việc gì, ta đi trước."
"Tuệ muội muội." Vân Phượng Kiều tiến lên đỡ nàng, vẻ mặt ân cần: "Ngươi không thoải mái, ta đưa ngươi đi."
"Ta gấp đi nhà xí." Úy Tuệ không cảm xúc liếc nàng, đi ra bên ngoài.
Vân Phượng Kiều lại đi theo: "Tuệ muội muội, ta giúp ngươi cầm y phục."
"Được rồi, ngươi cầm." Còn đuổi theo sao? Úy Tuệ tức giận nhét mâm y phục vào trong tay nàng, tự mình nhàn rỗi đi phía trước.
Vân Phượng Kiều sững sờ, đi theo nàng ra khỏi viện, lại thấy sắc mặt nàng như thường, cũng không thay đổi.
"Tuệ muội muội, không phải ngươi gấp đi nhà xí sao?"
"A, phải rồi." Úy Tuệ quay đầu nhìn nàng: "Ta không mang giấy súc, ngươi có không?"
"Hả?" Khuôn mặt Vân Phượng Kiều cứng đờ, nào có nữ hài nào nói chuyện trực tiếp như vậy chứ.