Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
Chương 75 : Thô lỗ
Ngày đăng: 19:03 18/04/20
Vân Phượng Kiều ngơ ngẩn, chuyện hỏi người khác giấy súc này mà Úy Tuệ cũng làm ra được? Không ngại mất mặt sao?
"Không có?" Thấy nàng không nói, Úy Tuệ thoáng ngưng mi: "Vậy làm sao bây giờ? Ta rất gấp, không bằng, Vân biểu tỷ, ngươi giúp ta lấy ít giấy súc tới đây. Ta đến nhà xí trong vườn."
"Hả?" Vân Phượng Kiều lại ngây người, coi nàng như nha hoàn sao? Giúp nàng ta lấy giấy súc?
Lại nói, không phải nàng có hai nha hoàn đi theo sao?
Vân Phượng Kiều không khỏi nhìn về phía Đào Nhi và Hỉ Nhi phía sau, nhưng không ngờ hai nha đầu này một người ngẩng đầu nhìn trời, một người cúi đầu nhìn đất, người nào cũng không quan tâm đến nàng.
Trong lòng Úy Tuệ cười thầm, chợt đưa tay lấy lại cái khay trong tay nàng ta, quay đầu phân phó: "Đào Nhi, hai người các ngươi mau mang xiêm y của Hoàng hậu nương nương ban thưởng trở về, ta muốn đi nhà xí, mang theo cái này không phải quá bất kính sao?"
"Vâng" Hỉ Nhi Đào Nhi vội vàng đi tới cầm xiêm y rời đi.
Bên này, Úy Tuệ lại thúc giục Vân Phượng Kiều: "Vân biểu tỷ, ngươi nhanh đi lấy giấy súc giúp ta, ta không nhịn được nữa rồi."
Nói xong ôm bụng, vội vàng chạy vào trong vườn.
Vân Phượng Kiều ngơ ngẩn tại chỗ, ngổn ngang trong gió, nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư, thường ngày coi như đi tiểu cũng có nha hoàn bên cạnh hầu hạ, hôm nay lại để cho nàng lấy giấy súc cho người khác, lại còn đưa đến nhà xí bẩn thỉu?
Úy Tuệ chạy nhanh vào trong vườn, trốn sau một cây đại thụ, sau đó nhìn bộ dạng buồn nôn của Vân Phượng Kiều, che miệng cười trộm.
Hắc hắc, tiểu biểu tỷ thật sự dối trá làm kiêu mà, mỗi lần nói chuyện với nàng ta đều khiến cho toàn thân nàng khó chịu, hơn nữa với ánh mắt đó của nàng ta, ai da, cho dù muốn tính kế người khác cũng đừng biểu hiện rõ ràng như thế chứ, thật nghĩ nàng ngốc à.
Phải ha, nghĩ lại, Úy lão yêu bà đứng đầu đám người cũng không phải xem nguyên chủ Úy Tuệ như kẻ ngốc sao?
Cũng không biết Vân Phượng Kiều có thể lấy giấy súc tới nhà xí hay không nữa?
Nếu không lấy, mình tự có biện pháp đối phó nàng.
Nếu lấy, hắc hắc, mình cũng có biện pháp đối phó nàng. (Nói tóm lại là dù thế nào cũng ko tha người ta à?)
Mắt thấy Vân Phượng Kiều buồn bực giậm chân, trong miệng không biết mắng câu gì, sau đó quay người trở về, rốt cuộc Úy Tuệ cười ra tiếng.
Nàng chờ ở đây.
Vừa mới xoay người, muốn dựa lưng vào thân cây nghỉ tạm một lúc, không ngờ trước mắt xuất hiện một người, dọa trái tim nàng mạnh mẽ nhảy dựng.
"Ôi." Úy Tuệ vỗ ngực, hung ác trừng mắt nhìn Úy Vân Kiệt đang cười như không cười, giận dễ sợ.
Sẽ không đúng sao? Đột nhiên, trong lòng nàng nhảy dựng, một loại cảm giác hoảng sợ quỷ dị ập vào lòng.
Nàng chợt lui về phía sau mấy bước, khó có thể tin nhìn hắn.
"Không phải huynh để ý ta rồi chứ?"
Nhưng nàng là muội muội ruột của hắn.
Mi tâm Úy Vân Kiệt nhảy lên, từ chối cho ý kiến.
Úy Tuệ gào khóc giống như nhìn thấy quỷ: "Không phải thật chứ? Nhưng ta là muội muội ruột của huynh mà? Huynh còn tính người không? Con thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa là. Ưm, ta đi nói với nương, để nương trừng trị huynh."
Nói xong, hoảng hốt muốn xoay người chạy.
Bên cạnh có một con sói đang chờ, rất đáng sợ.
Chỉ là, còn chưa chạy được hai bước đã bị Úy Vân Kiệt bắt trở về, cả người bị hắn đè lên góc tường.
Trong lòng Úy Tuệ run sợ vùng vẫy: "Yêu nghiệt, nếu không thả người, cẩn thận ta thu phục huynh."
"Câm miệng." Thật là om sòm muốn chết, Úy Vân Kiệt tức giận gầm nhẹ, sợ nàng kêu la loạn xạ, dứt khoát lấy tay bịt miệng nàng.
Tay của hắn rất lớn, bịt như vậy lại che hơn nửa gương mặt của nàng, chỉ lộ ra đôi mắt căm phẫn.
Úy Vân Kiệt nhìn chằm chằm ánh mắt muốn phun lửa của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười.
"Nha đầu này, ánh mắt nào của muội thấy ta xem trọng muội rồi hả?"
"Hai con mắt đều thấy được." Nếu không, nhìn vào nàng chằm chằm để làm gì? Mà ánh mắt còn dọa người như vậy, hoàn toàn là một bộ dạng muốn nuốt nàng vào bụng.
Úy Vân Kiệt bị nghẹn một phen, đưa tay vỗ trán nàng: "Muốn ta coi trọng muội trước phải học được yên lặng một chút."
"..." Úy Tuệ sững sờ, nói như vậy, hắn không coi trọng mình? Vậy hắn nhìn chằm chằm nàng làm gì.
Lúc này Úy Vân Kiệt mới buông nàng ra, chỉ xuống chân nàng.
"Cái gì?" Úy Tuệ nhìn thoáng qua, không có gì mà.