Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 76 : Thô lỗ

Ngày đăng: 19:03 18/04/20


Úy Tuệ theo tay hắn chỉ nhìn về phía mặt đất, vẫn chưa phát hiện khác thường, chỉ là bởi vì ra ngoài vội vàng nàng quên đổi giày rồi.



Lúc này, một đôi dép lông nhung khâu quả cầu đỏ thẫm thật sự khác xa một trời một vực với hình tượng thục nữ mà nàng cố gắng đạt tới.



Không tự chủ, đầu ngón chân nàng cuộn lại, run run làn váy, muốn che khuất đôi dép lê quá ngây thơ này.



"Buổi sáng vội ra ngoài nên quên đổi."



Nàng cúi thấp đầu, cực kỳ nản lòng nói, không ngờ đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài trầm thấp bất đắc dĩ của hắn.



"Muội đạp tiểu mỹ nhân của ta rồi."



"Hả?" Nghe vậy, Úy Tuệ như điện giật lui về sau, nhưng nháy mắt lại bắt được điểm quan trọng: "Tiểu mỹ nhân ở đâu?"



Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân của hắn là cô nương ngón cái (dạng nàng út ống tre) hay sao? Nàng có thể đạp được?



Úy Vân Kiệt liếc nàng, đưa tay kéo nàng tới vào bước, chỉ vào chỗ nàng đứng lúc đầu, nói: "Buổi sáng mới chôn xuống."



Ớ! Da mặt Úy Tuệ căng lên, nhìn mặt đất lại nhìn Úy Vân Kiệt nghiêm trang, rốt cuộc nhịn không được, phỉ nhổ hắn.



"Huynh lừa ta à? Dưới đất chôn tiểu mỹ nhân của huynh? Nói dối cũng không cần viết nháp sao?"



Coi như chôn người cũng phải nhìn ra chút dấu vết chứ? Mặc dù đất dưới tàng cây này quả thật giống như vừa mới xới lên, nhưng muốn chôn một người thì dù sao cũng phải có hình dạng đống đất chứ?



Úy Vân Kiệt bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ phải muốn đào lên muội mới tin?"



"..." Úy Tuệ giống như gặp quỷ nhìn hắn: "Tiểu mỹ nhân là ai? Ta gặp qua chưa?"



Trong Úy phủ, trừ bỏ nữ tử diêm dúa lòe loẹt đã gặp qua lần trước lúc hắn tắm ra, hình như gọi là cái gì Vân Nhi, thì không còn nữ tử nào khác.



Mà mặc dù Úy Vân Kiệt có hoa danh bên ngoài, nhưng cho tới bây giờ hắn không mang nữ tử vào phủ.



Cho nên, sao nàng có thể tin tiểu mỹ nhân của hắn sẽ chết ở đây, còn được chôn ở chỗ này chứ?



Loại lời nói ngay cả con nít ba tuổi cũng không tin, hắn lại lấy ra lừa nàng?



Khi dễ nàng không có đầu óc?



Hu hu, thì ra tất cả mọi người đều coi nàng như người không có đầu óc.



Quá con mẹ nó khi dễ người rồi.



Đặt điều nói dối cũng không thể dùng chút tâm sao?



Úy Vân Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhặt cái xẻng hoa nhỏ từ dưới đất lên đưa cho nàng: "Không tin, tự mình đào lên mà nhìn."
Trở lại trong phòng, Úy Vân Kiệt trực tiếp ném nàng lên trên giường: "Chui vào chăn."



Đôi chân lạnh lẽo giống như khối băng, thiệt thòi nàng ngây ngốc không phát hiện ra.



"Quản thật là nhiều." Ngoài miệng Úy Tuệ oán giận, lại nghe lời chui vào trong chăn, lúc này nàng mới phát hiện hai chân lạnh đến không còn cảm giác nữa rồi.



Úy Vân Kiệt tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn thấy xiêm y trên bàn, khẽ hừ: "Đây là xiêm y Hoàng hậu nương nương ban thưởng?"



"Ừ." Úy Tuệ nhìn hắn, sao còn chưa đi?



"Quả nhiên khó coi." Úy Vân Kiệt nhíu mi, lại nhìn nàng: "Màu này không hợp với muội."



Quả nhiên hắn quản thật nhiều mà, Úy Tuệ nhếch miệng cười: "Đúng, ta cũng không tính mặc nó. Chỉ là, Đại ca, huynh ngồi đây là còn có chuyện gì sao?"



Úy Vân Kiệt lắc đầu.



"Không có việc gì? Vậy huynh ngồi đây làm gì?" Úy Tuệ tức giận nói, khuê phòng của nữ tử, cho dù là ca ca cũng không cần quá tùy tiện vậy chứ?



Hơn nữa vừa rồi còn bị hắn ôm trở về, hiện tại cả người nàng không được tự nhiên, cảm giác toàn thân trên dưới đều có hương vị của hắn, nàng muốn tắm rửa thay y phục.



"Gần đây ca…" Úy Vân Kiệt khẽ ngưng mi, hình như khó có thể mở miệng nhìn nàng.



Trong nháy mắt sự bát quái của Úy Tuệ bị khơi lên: "Sao?"



"Ai, không đề cập tới cũng được. Muội nghỉ ngơi cho tốt đi, ca đi đây." Úy Vân Kiệt thản nhiên đứng dậy, chỉ tràn ngập thâm ý liếc nàng một cái, chợt xoay người rời đi.



Úy Tuệ ngồi trên giường, sững sờ không thôi: "Này, chuyện gì, huynh nên nói rõ ràng rồi hãy đi chứ."



"Muội muốn biết?" Úy Vân Kiệt đi tới cửa, đột nhiên xoay người hỏi.



Tim Úy Tuệ đập nhanh và loạn nhịp.



"Cái kia, huynh là ca của ta, huynh gặp chuyện, nếu ta có thể giúp cứ việc nói."



Nàng thật tò mò, có chuyện gì mà có thể khiến cho hắn có vẻ mặt như vừa rồi?



Tai tiếng về tình cảm?



Nhưng có vẻ như đã lâu rồi không có nghe chuyện dâm loạn của hắn và nữ nhân khác nữa.



Chẳng lẽ, hắn chuyển qua thích nam nhân rồi hả?



Nghĩ như thế, Úy Tuệ sóng lòng sôi sục, kích động nhìn hắn.