Đế Quân

Chương 1246 : Gạt bỏ (2)

Ngày đăng: 20:23 22/04/20


- Không biết Cổ Đế bệ hạ giá lâm, chúng ta có chỗ mạo phạm, xin Cổ Đế bệ hạ tha tội.



Giọng nói trầm trọng nhưng cung kính, hiển nhiên cũng không phải thuận miệng nói ra, càng không phải vì mặt mũi, mà là thành kính.



Đám người Liễu Lăng Vân cả kinh, lúc này mới nhớ lại vô số anh linh này chính là những người đúc ra Đế Hoàng Cung, bọn họ thuân theo ý của của những đại đế năm đó.



Vô số năm qua đi, thương hải tang điền, có lẽ có thể quên đi nhiều chuyện, thậm chí khiến bọn họ quên đi bọn họ, quên đi thế giới này, nhưng mà bọn họ không quên năm vị đại đế.



Ngóng nhìn qua phía chân trời, một lát sau Thần Dạ ôm quyền cung kính nói:



- Tại hạ Thần Dạ, chính là người thừa kế Cổ Đế, lúc này bái kiến các vị tiền bối.



- Người thừa kế Cổ Đế...



Từng giọng nói như phạn âm từ từ phiêu đãng trong không gian, hồi lâu sau giống như bừng tỉnh đại ngộ:



- Chúng ta đều quên, Cổ Đế bệ hạ sớm đã vẫn lạc, sao có thể xuất hiện ở đây chứ?



Trong giọng nói mang theo hoài niệm thật lớn, vô cùng tôn kính.



- Còn có thể nhìn thấy truyền nhân của Cổ Đế bệ hạ, cũng không uổng công chúng ta thừa nhận vô số năm tuế nguyệt qua đi, tiểu hữu...



Tiếng nói dừng lại một chút, qua hồi lâu sau là kinh hỉ:



- Có khí tức của Thanh Đế bệ hạ cùng Huyền Đế bệ hạ.



- Bọn họ cũng là người thừa kế của hai vị đại đế.



Thần Dạ nói.



- Chúng ta có phúc.
- Chư vị tiền bối, tha mạng, chúng ta biết sai rồi!



Tiếng cầu xin tha thứ này là thành tâm thành ý, đáng tiếc với ý thức đã hứa hẹn là không thể vi phạm, cho dù là nguyên nhân nào cũng không thể vi phạm.



Một khi vi phạm lời thề, vậy thì gạt bỏ.



Ý thức còn có linh tính, bọn họ càng giống như máy móc hơn, bọn họ thủ hộ chính là chương trình cài sẵn, chỉ cần có người mưu toan khiêu chiến chương trình này thì phải gạt bỏ.



Ba người đứng ở chân trời nhíu mày, vẫn tới!



Sau đó Thiên Đao khẽ động, hóa thành đao mang chém vào hư không, cùng một thời gian, U Nhi cầm Bạch Ngọc Tán giống như lưu tinh, nương theo Thiên Đao bao phủ hư không.



Ánh mắt Phong Ma vô cùng rét lạnh, hào quang ngũ trảo kim long dưới chân bắn ra, Thanh Đế lưu lại là công pháp tu luyện và vũ kỹ, cũng không có bất kỳ thần vật nào, Thanh Đế tin tưởng, bản thân nếu tu luyện tới cực hạn là thần vật mạnh nhất, so với ngoại vật còn tốt hơn nhiều.



Phong Ma hiện tại hiển nhiên không có đi tới bước này!



Tuy hắn không cùng hành động với Thiên Đao cùng cái kia Bạch Ngọc Tán, nhưng ánh sao bao phủ thân thể, vô số ngôi sao giống như tương liên, chúng như thiên thạch lao xuống.



Oanh!



Còn chưa bắt đầu mà phía chân trời đã có sấm sét vang lên đinh tai nhức óc, trong nháy mắt sau đó đao mang bá đạo của Thiên Đao, lưu quang của Bạch Ngọc Tán đều bị đánh tan, rồi sau đó một thân ảnh từ từ hiện ra.



- Long hoàng, tới chúng ta!



Ngâm!



Long ngâm thét dài, hóa thành kim quang xuyên qua hư khong như thiểm điện, lập tức không chờ thân ảnh kia tới gần, ngôi sao vây quanh Phong Ma biến thành Tinh Thần Thiết Quyền khổng lồ đánh tới.



Động tĩnh này khiến ý thức kia khiếp sợ, lúc này cũng bất chấp gạt bỏ đám người Liễu Lăng Vân, phóng qua phía chân trời.