Đế Quân
Chương 479 : Đại trưởng lão
Ngày đăng: 06:22 22/04/20
- Tiết sư huynh?
Tử Huyên có chút ngẩn người.
Tiết Vô Nghịch gật đầu cười, nói:
- Ta sẽ cùng Linh Nhi ở chỗ này chờ các ngươi.
- Không cần phiền toái Tiết huynh ngươi!
Thần Dạ ngăn chặn Tử Huyên nói chuyện, cười nói:
- Tiết huynh không biết, Linh Nhi sợ người lạ, không quen đợi cùng người lạ.
Lý do này. . . . Trong lòng Tử Huyên cực kỳ vui vẻ, Thần Dạ không muốn Tiết Vô Nghịch ở cùng Linh Nhi, vậy chính là hắn nguyện ý không tiến vào Bách Binh Các rồi.
Tiết Vô Nghịch không khỏi giận dữ, trầm giọng nói:
- Tiểu huynh đệ, chỉ sợ không phải Linh Nhi sợ người lạ mà là ngươi không tin ta đúng không?
Tử Huyên còn chưa nói, ngươi lại dựa vào cái gì?
Thần Dạ không thể nhịn cười, không nói thêm gì, nói thật, trong lòng của hắn đối với Tiết Vô Nghịch, quả thực không có bao nhiêu tín nhiệm, cho dù người này đối với Tử Huyên cũng coi như một mảnh tình cảm thắm thiết, yêu ai yêu cả đường đi lối về, không đến mức làm gì với Linh Nhi.
Nhưng, Thần Dạ đối với Tiết Vô Nghịch cực kỳ có thành kiến!
Hắn nếu thật sự thích Tử Huyên, vì sao tám năm trước lại không làm gì? Nếu như làm, vậy thì dù chỉ là một chút, bằng vòa tâm tính của Tử Huyên, lần này trở lại Khiếu Lôi Tông, tuyệt sẽ không lạnh lùng với hắn như thế.
Từ điểm này Thần Dạ có thể nhìn ra, Tiết Vô Nghịch có lẽ thực sự ưa thích Tử Huyên, nhưng mà, so sánh với tất cả mọi thứ của hắn ở Khiếu Lôi Tông, hắn hoàn toàn có thể buông bỏ tình cảm cá nhân.
Đã như vậy, Thần Dạ sao nhẫn tâm giao Linh Nhi cho Tiết Vô Nghịch được.
Vạn nhất những trưởng lão kia của Khiếu Lôi Tông tới, dùng tương lai và thân phận địa vị của hắn trong tương lai làm lí do thoái thác, muốn mang Linh Nhi đi, Tiết Vô Nghịch có thể vì Tử Huyên mà cự tuyệt bọn hắn sao?
Chuyện không dám cam đoan, Thần Dạ không thể tùy ý an trí Linh Nhi được.
- Ha ha, đều là chuyện quá khứ rồi, tám năm trước ngươi quyết ý phải rời khỏi Khiếu Lôi Tông, như vậy tất cả ở đây đã không quan hệ gì với ngươi nữa, cho nên, không cần cảm thấy áy náy, muốn làm cái gì, thì làm cái đó. Linh Nhi để lão thân tạm thời chăm sóc cho, ngươi có thể yên tâm rồi chứ?
Câu cuối cùng là đang hỏi Thần Dạ.
Thần Dạ mắt nhìn Tử Huyên, thấy nàng đưa tới hắn một ánh mắt an tâm, Thần Dạ liền gật đầu cười, nói:
- Như vậy, phiền toái tiền bối rồi.
- Không phiền toái!
Đại trưởng lão cánh tay khẩn trương một phần, cười nói:
- Lão thân chỉ có một đồ nhi Tử Huyên này, ta nhìn nàng lớn lene, nếu đã là nữ nhi của nàng, dĩ nhiên chính là cháu gái của lão thân rồi. Huyên Nhi, các ngươi đi nhanh về nhanh, nhớ kỹ, sau khi tiến vào Bách Binh Các, mặc kệ nhìn thấy cái gì, đều không thể xét theo lẽ thường được.
- Vâng, đa tạ sư phó chỉ điểm.
Tử Huyên không do dự nữa, cùng Thần Dạ nhan hchongs đi vào cửa sơn động, chợt xuyên thấu qua cửa động có vô số phù văn rậm rạp kia, bước vào trong Bách Binh Các tràn ngập khí tức khắc nghiệt lạnh thấu xương, thân ảnh hai người cũng nhanh chóng biến mất!
Lúc thân ảnh hai người biến mất trong Bách Binh Các, Đại trưởng lão mới thu hồi ánh mắt.
- Linh Nhi, mẹ ngươi bọn hắn còn phải vài ngày nữa mới ra được, ha ha, đi tới chỗ tổ sư nãi nãi có được không, có tiểu tỷ tỷ, tiểu ca ca chơi đùa với ngươi đấy!
Đại trưởng lão vừa cười vừa nói.
Linh Nhi lắc đầu, nói khẽ:
- Ta muốn ở chỗ này đợi mẹ và Đại ca ca trở về.
- Phải mất vài ngày đấy, hơn nữa khí lưu ở đây không tốt cho thân thể ngươi đâu, ngươi cũng không muốn sau khi mẹ đi ra sẽ thấy bộ dáng không thoải mái của mình chứ? Nếu vậy vị Đại ca ca kia của ngươi sẽ trách móc lão thân không chiếu cố tốt cho ngươi rồi.
Đại trưởng lão cười, liền cũng không để ý đến sự phản kháng của Linh Nhi nữa, lập tức ôm nàng rời đi.
- Tổ sư nãi nãi, ta không muốn rời khỏi đây đâu.