Đế Quân
Chương 55 : Thủ Đoạn Của Thần Lão Gia Tử
Ngày đăng: 06:17 22/04/20
- Không có ý tứ này?
Thần lão gia tử cười giận:
- Trong Thiên Sương Lâu, ngươi cũng có đó, lại coi thường không thèm chú ý đến hỗn trướng Trường Tôn gia trêu chọc người trong nhà Bổn vương, cái này gọi là không có ý tứ kia sao? Vậy ngươi nói cho Bổn vương, như thế nào thì ngươi mới coi là có ý tứ đây? Có phải là người bị các ngươi giết rồi, thì Bổn vương mới có thể tìm ngươi để hỏi một câu như vậy sao, hừ?
- Lão Vương. . . .
- Ngươi câm mồm cho Bổn vương!
Thần lão gia tử giận dữ nhìn Trường Tôn Mạt, lớn tiếng quát:
- Bổn vương không nghĩ tới, Trường Tôn gia ngươi thật to gan. Lại chó cậy thế chủ nên ngay cả người của Trấn Quốc Vương phủ ta, mà cũng dám làm nhục trước mắt bao người. Chẳng lẽ Trường Tôn Mạt ngươi thực sự cho là Bổn vương đã già, không còn cầm được cây Bá Vương thương của Bổn vương sao?
- Hoàng thúc. . . .
- Bệ hạ!
Thần lão gia tử lửa giận ngập trời, ôm quyền nói:
- Lão phu tự biết, cuộc đời này đã đến chỗ này, trong ngoài đã có quá nhiều kẻ địch. Càng hiểu rõ ràng hơn, đến một ngày kia, khi lão phu buông tay đi sang phương tây , thì những kẻ địch này đều sẽ không bỏ qua cho người nhà của lão phu.
- Nhưng không nghĩ tới, vào lúc lão phu vẫn còn sống, đã có mấy người không thể chờ đợi được. Hảo, rất tốt! Đã như vậy, vậy cũng đừng trách lão phu ra tay ác độc vô tình. Đừng nói sau này lại có thêm người có gan nhằm vào bất cứ một người nào của Thần gia chúng ta để hạ thủ, thì lão phu ắt sẽ được đại sát tứ phương. Mà riêng một chuyện này, nếu như không để cho lão phu một lời giải thích hợp lý!
Thần lão gia tử xoay người liếc nhìn một vòng, ý định giết người trong ánh mắt không che dấu chút nào lóe ra. Sau đó, hào hùng quát:
- Như vậy, liền ngay hôm nay, Bổn vương sẽ không để ý cho các ngươi thấy tận mắt một lần một phần thủ đoạn của Bổn vương năm đó đi theo Thánh Chủ Gia tranh đấu giành thiên hạ!
Toàn điện kinh ngạc, mà lại còn im lặng như lúc thời gian ngừng trôi!
Từ sau khi Thánh Chủ Gia qua đời, mọi người ở đây, bao gồm hoàng đế bệ hạ trong đó, cũng không hề nhìn thấy Thần lão gia tử nổi giận đùng đùng như thế.
Nhất là hoàng đế cao cao tại thượng, trong lòng ngài biết Thần lão gia tử có chỗ kiêng nể. Đối với việc chính mình dồn ép từng bước thì đều lựa chọn ẩn nhẫn, thế cho nên khiến cho ngài đều không ghi nhớ nổi, vào lúc chính mình còn nhỏ tuổi, Đại Hoa hoàng triều còn chưa đích thực thành lập, uy phong đại sát tứ phương của Thần lão gia tử khi đối mặt kẻ địch hùng mạnh tứ phương .
Mọi người càng thêm kỳ quái. Nhiều năm qua, Thần lão gia tử ẩn cư trong nhà không màng đến việc đời, chẳng sợ cả uy lẫn quyền của Trấn Quốc Vương phủ bị hoàng đế bệ hạ hết một đến hai, sau hai lại ba ... ngài dùng hết các loại phương pháp để cắt giảm mà lão cũng không từng phản đối. Vậy vì sao hôm nay, lão lại nổi khùng như vậy?
- Hoàng thúc?
Trong lòng Hoàng đế tức giận. Hoàng thúc, lão nhân gia ngài mặc dù hôm nay chiếm hết thượng phong, nhưng cuối cùng cũng phải có một điểm kết thúc cho tốt. Điểm này, trong lòng trẫm rất rõ ràng, nhưng không làm sao được nên cũng chỉ có thể thành toàn cho ngài. Nhưng mà, xin ngài dùng một cái cớ nào đó cho tốt có được hay không?
Ngài là cố ý làm cho trẫm khó chịu, sau đó lấy cái đó để nói cho chúng thần, Trấn Quốc Vương ngài vẫn còn uy phong, đồng thời cũng là để cảnh cáo trẫm sao?
Hoàng đế có hơi biến hóa, nhưng có thể nào dấu diếm được Thần lão gia tử. Có điều, lão gia tử cũng chỉ không thể làm bộ cười một tiếng, mà nói:
- Bệ hạ, các vị, nghe xong lão phu nói lời cuối cùng, mọi người cũng không cảm giác thấy lão phu là đang càn quấy .
- Trong thời gian không đến một buổi sáng, nhiều người bị tập kích, ngay cả Nhị hoàng tử cũng ở trong đó. Cùng với việc làm ăn của vài vị đại nhân bị người ta làm náo loạn một hồi. Nhìn như là có người dự mưu tốt. Nhưng trái lại suy nghĩ một chút, nếu như không có tiền căn, tại sao lại có hậu quả hôm nay ?
Thần lão gia tử cười nhạt nói tiếp:
- Bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt. Tất nhiên chúng ta cũng có thể bắt được hung thủ thật sự, trả lại cho đám người Nhị hoàng tử một cái công đạo. Nhưng còn công đạo cho bọn hắn? Bệ hạ, lão phu thật sự không biết phải trả lại họi như thế nào. Vẫn xin bệ hạ cùng các vị dạy lão phu một lời!
- Kỳ thật việc hôm nay, vừa lúc cho chúng ta một giáo huấn rất tốt. Nó nói cho chúng ta biết, thân là người có địa vị cao, ngàn vạn lần không nên ỷ vào quyền thế có được mà đi lấn hiếp người. Nếu không, tự có người sẽ tìm đến gây phiền toái. Tại thế gian này, chúng ta đều vẫn còn không làm được vô địch thiên hạ. Mà mặc dù có thể vô địch thiên hạ , một khi khiến cho nhiều người tức giận, nếu muốn xong việc thì cũng không hề dễ dàng như vậy.
- Bệ hạ, các vị, không biết lão phu nói, liệu có đạo lý?
Nhìn ra mọi người xa xa, Thần lão gia tử cười hỏi!
Đã bãi triều, nhưng trên điện Kim Loan vẫn có rất nhiều đại thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoàng đế bệ hạ, hai chân hình như bị buộc vào quả tạ ngàn cân làm cho không sao di động nổi . . . .
Thần lão gia tử vào triều, lấy khí phách phi phàm của mình. Hơn nữa do đã chiếm được lí ngay từ đầu mà bức bách mọi người ở đây, bao gồm cả hoàng đế bệ hạ ở bên trong phải bất đắc dĩ nhượng bộ. Nhị hoàng tử cùng những người bị thương này, dưới tình cảnh như thế liền coi như bị đánh vô ích.
Mọi thứ khác đều là việc nhỏ. Nhị hoàng tử bị đánh, nhiều nhất cũng chỉ là tu vi không bằng người. Trong đế đô Hoàng Thành ngọa hổ tàng long, oai phong của hoàng thất cũng chưa chắc có khả năng làm kinh động sợ hãi được mọi người.
Hành động lần này của Thần lão gia tử không nghi ngờ là đang thị uy nhằm vào hoàng đế bệ hạ . . . . Đây mới là đại sự khó lường!
- Đều trở về đi thôi!